Theo tình hình sức khoẻ của cô, mối quan hệ của cô và Đông Dương cũng tốt lên theo. Mặc dù cô có hơi nghi ngại về việc cả doanh trại này nhận thấy việc cô ở cùng phòng với anh trai là bình thường, nhưng hoá ra mọi chuyện vẫn ổn. Phải nói là Đông Dương luôn là một người rất giỏi ăn nói, chẳng trách tại sao anh ta lại lên chức nhanh thế ở quân đội. Một người lãnh đạo tài ba chưa chắc đã phải nổi bật hơn người mà chỉ cần có sức ảnh hưởng lớn là đủ. 
Điều này làm cô nhớ đến lời của một bài hát: 
"Why do birds suddenly appear 
Every time you are near? 
Just like me, they long to be 
Close to you...". 
"Hát gì vậy?". 
Cô giống như một đứa trẻ bị bắt làm việc xấu, vội vàng che giấu. 
"Không có gì!". 
"Mặt em đỏ quá kìa!" - Minh Huy cố tình trêu cô, nhìn về hướng mà cô đang nhìn. 
Cô biết rằng mình bị bắt quả tang rồi. 
Thật tình! Cô biết rằng mình không nên như vậy. Nhưng sức hấp dẫn của crush đã là khó chối từ lắm rồi nói gì đến việc anh ta đang mặc một bộ đồ quân nhân uy phong và chỉ huy một đoàn lính? 
Khoan đã cô đang nghĩ Đông Dương là crush của cô sao? 
Lạc Thần lắc đầu thật mạnh như muốn rũ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. 
"Em... không phải đang nhìn Đông Dương..." - Cô lắp bắp. 
"Không sao, anh hiểu mà, anh cũng biết em với Đông Dương không phải anh em ruột". 
Cô nhăn mặt. 
"Cậu ta đã tuyên bố điều này từ bé đến lớn rồi, rằng em mồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098973/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.