Đến khi theo hắn trở về lại biệt thự, Tô Tuệ Lâm cũng ngó lơ đi hắn mà nhanh chóng bỏ đi lên tầng.
-"Đi đâu? Tôi còn chưa nói xong."
Hắn gằn giọng gọi cô quay trở lại.
-"Anh còn muốn nói gì nữa?"
Cô vẫn đứng yên bất động trên cầu thang, không có ý định đi đến chỗ hắn.
Bây giờ cũng không còn sớm, hơn nữa ầm ĩ ở chỗ này cũng chẳng hay ho gì. Nhậm Tử Phàm thở hắt ra một hơi cố giải tỏa, rồi cũng nhanh chóng lướt qua cô, chẳng thèm nói lấy một câu nào nữa.
Khi nãy ngửi thấy mùi hương nước hoa phụ nữ nồng nặc trên người hắn. Cô cảm thấy khó chịu, chán ghét vô cùng. Kể cả khi hắn lướt qua người cô cũng vậy, mùi hương chẳng mấy thiện cảm.
Khoan đã! Cô ghen sao? Ghen khi hắn gần gũi phụ nữ khác? Tô Tuệ Lâm hai má bất giác đỏ bừng, co chân vội vã ôm mặt trở về phòng.
Suốt cả buổi sáng chẳng thấy bóng dáng Tô Mộng Dao đâu, cô còn đang định tìm bà Tô hỏi thì lại nhìn thấy bộ dạng lén lút bước ra từ phòng mình.
-"Mẹ đang giấu gì sau lưng vậy?
Gương mặt lấm lét của bà chẳng giấu được mà phô ra hết trên mặt.
-"Mẹ định tìm con đó, Mộng Dao từ sáng đã không thấy đâu. Con mau đi tìm nó đi, ở đây lạ nước lạ cái, chắc chắn lại đi lạc rồi!"
Bà Tô bắt sang chuyện khác để đánh lạc hướng của cô.
-"Đưa đây, mẹ đã lấy cái gì hả? Mẹ mau trả lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-doi-tra/2967016/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.