Lần đầu tiên nhìn anh, tôi nghĩ rằng mình đã gặp hoàng tử, còn với anh, tôi chỉ là cô bé lọ lem.
"Bối Nhã! Bối Nhã!" Ai đang gọi cô? An Bối Nhã cảm thấy tay mình bị lay càng lúc càng mạnh hơn.
"Bối Nhã! An Bối Nhã –" người gọi dường như không chịu nổi, dứt khoát ở bên tai cô rống to, "Cậu còn ngủ? Mau tỉnh lại đi!"
"A..." Lỗ tai An Bối Nhã thiếu chút nữa điếc, cô nhanh chóng mở to mắt, thống khổ che lỗ tai lại. Trời ạ, cô còn nghe thấy cả tiếng vọng.
"Đồ đầu heo này, rốt cục cậu cũng tỉnh."
Người gọi cô hai tay chống nạnh, chừng mười tám, mười chín tuổi, mắt xanh, tóc nâu cột thành hình đuôi ngựa.
"Cậu..." An Bối Nhã ngẩng đầu, ánh mắt giật mình sững sờ.
"Làm sao?" Y Ti bị cô nhìn mà thấy quái lạ, nghĩ rằng cô còn chưa tỉnh ngủ, không nhịn được mà trợn trắng mắt, "An tiểu thư,bây giờ không phải là lúc ngẩn người, mau tỉnh táo lại đi!" Nói xong cô liền dùng ngón trỏ ra sức chọc vào trán An Bối Nhã.
"Y, Y Ti?" An Bối Nhã trừng mắt nhìn, xác định chính mình không nhìn lầm, "Trời ơi, cậu cũng đã chết rồi sao? Quái lạ, cậu chết rồi, sao lại trẻ ra vậy?"
"Ai đã chết?" Y Ti trừng mắt. Nha đầu chết tiệt kia, tỉnh ngủ liền nguyền rủa cô chết. Ngón tay vốn đang chọc ở trán đổi thành chụp vào gáy An Bối Nhã," Nguyền rủa tớ ít thôi, cậu có treo tớ lên thì tớ vẫn sống tốt. Tỉnh rồi thì mau đứng lên, đừng quên hôm nay chính là ngày tổng vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-doc-quyen/208427/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.