Chương trước
Chương sau
Chiếc xe cứ vút vút chạy. Đèn đỏ? Mặc kệ! Công an? Mặc kệ!. Chiếc xe cứ chạy bán sống bán chết để đến địa điểm cần tìm là công viên giải trí, bây giờ, đó là điều quan trọng nhất.Hắn ngồi trong xe, trong đầu hắn vẫn cứ nhớ tới câu nói của Trấn An..

''Dù cho anh và Oanh Di có bất cứ mối quan hệ gì thì...Tôi sẽ giành lại bằng bất cứ giá nào đấy”

Nghĩ đến, hắn càng thêm tức giận, tại sao hắn lại dễ bị lừa như thế, không thể ngờ là Trấn An lại có thể ''hành động'' nhanh như vậy, có lẽ hắn không được xem thường cậu bạn Trấn An này rồi.

Trong lúc đó....

Nó và Trấn An đã đi gần hết cả khu trung tâm giải trí, hai chân đã mỏi lừ. Nó ngồi xuống băng ghế đá gần đó, dùng tay đấm đấm vào hai chân.

-Chân mình mỏi lắm rồi, không đi được nữa.

-Vậy Di ngồi ở đây đi, để Trấn An đi mua nước cho.

Nó nhìn Trấn An gật đầu, Trấn An chạy đi một lúc rồi quay lại, một tay cầm chai nước suối đưa cho nó, còn một tay thì giấu cái gì đó ở phía sau.

Nó nói cảm ơn rồi cầm chai nước uống một hơi gần nửa chai. Trấn An ngồi xuống kế bên nó.

-Tén tèn, đẹp không?

Trước mặt nó là một con gấu bông màu trắng, không to quá, chỉ khoảng bằng trái dừa, tuy là đồ chơi nhưng lông của con gấu thì lại rất mềm, nó thích lắm, giật luôn con gấu bông.

-Dễ thương quá, cảm ơn!

Nhìn nó lúc này giống y chan đứa con nít được người khác cho quà, Trấn An khẽ cười nhẹ, nắm lấy tay nó, làm nó thoảng giật mình.

-Sao Oanh Di ngốc thế, chẳng lẽ bạn không cảm nhận được gì à?

Trấn An nhìn nó bằng ánh mắt nghiên túc, nó thì chẳng hiểu lời nói của Trấn An là ý gì, đối với nó Trấn An chỉ là bạn và mãi mãi là bạn, không hơn cũng chẳng kém, còn về sâu hơn? Nó hoàn toàn chưa nghĩ tới. Nhìn thấy vẻ mặt đó của nó, Trấn An thoáng buồn, đúng là nó chẳng cảm nhận gì.

-Thật ra là mình th..........

Lời nói của Trấn An bị đứt quãng do có người đã kéo tay của nó ra khỏi tay của Trấn An.

-Minh Luân? Sao anh lại ở đây?

Nó nhìn người đã kéo tay nó ra, hắn đến đây để làm gì thế? Hắn không trả lời, chỉ nhìn Trấn An bằng ánh mắt sắc lạnh rồi kéo nó đi, vì bị kéo đi quá đột ngột nên nó đã làm rớt con gấu bông xuống đất.

-Gấu bông của tôi.

Mặc cho nó nói hắn vẫn không dừng lại. Trấn An cúi người xuống nhặt con gấu bông lên rồi hôn nhẹ lên.

*Chuyện tới đây vẫn con chưa kết thúc đâu*

Tại nhà hắn....

-Anh bị sao thế? Tụi tui đang đi chơi mà!

Nó mèo nheo, nó rất bực vì bị hắn phá hỏng buổi đi chơi.

-Còn nói, chỉ đi có hai người mà cũng dám đi?-Hắn nghiêm giọng.

-Thì sao? Tụi tui là bạn mà, có sao đâu? Tôi thật sự là không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì nữa!?

Nó cãi lại hắn, đối với nó thì chuyện đó là bình thường, chỉ là hắn làm quá lên thôi

-IM NGAY CHO TÔI.

Hắn quát nó, nó nhìn hắn ngấn ngấn nước mắt rồi bỏ đi lên phòng, hắn cũng cảm thấy mình hơi lớn tiếng với nó, nhưng mà hắn không thể chịu nổi khi nó lại cười đùa vui vẻ với Trấn An, rốt cuộc hắn bị gì vậy?

Nửa đêm, nó đang nằm ngủ, bỗng giật mình thức dậy, cảm thấy người nó nóng cực kì, trong người nó như bị lửa đốt, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, chắc là nó bị cảm rồi, cảm thấy khát, nó đi xuống nhà bếp để uống nước, mọi người đã đi ngủ hết rồi, chỉ còn mấy tên vệ sĩ bảo vệ an ninh là còn thức, nó uống hết một ly nước, nó bước đi thì cảm thấy hơi choáng, dựa người vào bàn một lúc rồi bước đi tiếp, được vài bước thì nó ngã xuống sàn kèm theo những tiếng ly bị vỡ khá to: ''Xoảng”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.