Ba người đàn ông đang ngồi ở quầy bar cũng như ba cô gái đứng lên, đi về phía họ. Trong đó,một người mặt mày sáng loáng, gương mặt vô cùng hớn hở cười đến mức cóthể nhìn rõ hàm răng trắng đều của anh ta bước nhanh về phía này, haitay giang ra, có vẻ như muốn làm một cái ôm thân thiết với Mục Cẩn.
Mục Cẩn không nhanh không chậm, khi người kia vừa tới gần thì liền né sangmột bên. Trong mắt đầy ý cười, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt: “ Đều làđàn ông, ôm ấp cái gì?”
Người kia vừa nghe xong thì hơi ngâyngười một lát, gương mặt như vừa nuốt phải ruồi. Chưa đợi cho anh nóigì, một cánh tay khoác lên vai anh, giở giọng trêu chọc nói:
-“Cậu biết cái gì, bây giờ người ta có mĩ nhân bên cạnh, nếu cậu tùy tiện như vậy, lỡ làm người ta hiểu lầm thì sao?”
Nghe nói vậy, lúc này người đàn ông khi nãy mới chú ý tới Đỗ Mạn linh đangđứng rối rắm bên cạnh. Vừa rồi anh đã quên mất cô ta. Ngày xưa khi mọingười tụ họp, đều có thói quen xem nhẹ cô ấy, một phần vì bọn họ khôngthích Đỗ mạn Linh, một phần vì cô ta cũng không muốn tiếp xúc với bọnhọ.
Đôi bên đã không thích nhau, thì cứ xem nhau như không khívậy. Nhưng nếu như không có Đỗ Mạn Linh, lão đại cũng không chịu thamgia tụ họp. Suốt ngày cứ canh giữ bên người cô ta.
Nhớ đến chuyện vừa nãy lão đại nói, anh lập tức tỏ vẻ như không có việc gì, nói:
-“Chà, đây chắc là chị dâu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-ong-xa-loi-noi-doi-ngot-ngao/1999337/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.