Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, đầy tức giận vang lên, khiến hai người chú ý.
Mục Cẩn từ phía xa chạy nhanh lại, đi theo bên người là Trần thúc và thím Trần, Bạch Thư nhìn thấy, thầm nghĩ không ổn, cô sợ hành động khiếm nhã của mình sẽ bị anh nhìn thấy, khi thấy Mục Cẩn đến gần, liền ủy khuất hô: “Anh Cẩn!”
Ai ngờ Mục Cẩn không để ý cô, mà lướt qua cô đến thẳng chỗ của Đỗ Mạn linh, ngồi xổm xuống, ôm lấy cô, kiểm tra khắp nơi, trong giọng nói đầy sự lo lắng, hối hận, đau lòng: “Tiểu Linh, có đau chỗ nào không, có chỗ nào bị thương không.”
Nhưng anh chỉ thấy Đỗ Mạn linh không nói gì, đầu thì cúi xuống, bị anh ấn vào ngực. Anh ôm cô lên xe lăn đã được Trần thúc dựng lên, tiếp tục dỗ dành cô.
Bạch Thư đứng bên cạnh nhìn hàng loạt hành động của Mục Cẩn, trong lòng dâng lên sự ghen tị chưa từng có. Cô không cam lòng bị anh bỏ qua, vì vậy tiến lên hô: “Anh Cẩn!”
Chỉ là ai ngờ, cô vừa lên tiếng, thì Mục Cẩn như là một con ngựa điên, anh đứng phắt dậy, không chút do dự cho cô một cái tát: “Cô dám làm cô ấy bị thương!” – Anh gằn từng tiếng, sau đó lại xông lên, anh chỉ muốn giết chết người trước mắt, vì kẻ đó lại làm cô bị thương, đó là điều không thể tha thứ.
Thấy anh xông lên, cùng với đôi mắt của anh bây giờ đỏ lên, đầy sát khí, Trần thúc, người chăm sóc anh từ nhỏ liền biết là có chuyện không ổn, liền chạy tới, ngăn lấy anh. Mỗi khi Mục Cẩn như thế này, nghĩa là biểu hiện của việc mất lí trí, nếu như bây giờ không ngăn anh lại, rất có thể sẽ có án mạng xảy ra, việc này cũng đã từng có.
Tuy vậy, nhưng với sức lực của Trần thúc, muốn khống chế được Mục Cẩn là một việc vô cùng khó khăn, thím Trần thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, nhìn thấy Bạch Thư đang ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm Mục Cẩn, lại thấy chồng mình sắp không giữ được nữa, đúng lúc này, Đỗ Mạn Linh nãy giờ vẫn không nói gì, liền như mất hết sức lực, ngất xỉu. Thấy vậy, thím Trần liền la to:
-“Thiếu gia, thiếu gia, phu nhân ngất xỉu rồi!”
Quả nhiên, vừa nói xong, Mục Cẩn liền hoàn hồn, anh giãy khỏi tay Trần thúc, khẩn trương bế cô lên, miệng phân phó: “Nhanh, nhanh gọi bác sĩ!!!”
Bạch Thư ngồi dưới đất lúc này mới hoàn hồn, cô ta đứng lên, chỉ vào Mục Cẩn la to: “Mục Cẩn, anh dám đánh tôi, điều này tôi nhất định sẽ nói với ba, anh xong rồi! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Mục Cẩn hơi dừng lại một chút, nói: “Có lẽ cô ở nước ngoài nhiều quá, nên không biết tình hình trong nước rồi, Bạch thị được như ngày nay là nhờ ai. Sẵn đây cũng nhờ cô chuyển lời cho cha cô, tôi cũng nhất định, không để cho các người sống tốt.”
Nói xong, không để ý Bạch Thư, mà ôm Đỗ Mạn Linh, nhanh bước đi.
*-*
-“Có thai hơn hai tháng, nhưng do tâm tình khó chịu, cơ thể suy yếu, lại bị kích thích về tinh thần, có dấu hiệu sinh non kiêm chứng u uất. Trong cơ thể lại có Tryximin (cái tên thuốc là chém nhá, ai tra gg rồi lên đây ý kiến là không chịu trách nhiệm) trong cơ thể khiến tổn hại đến thai nhi lẫn cơ thể mẹ.
Trong tình hình này, tôi đề nghị cần phải tạo một bầu không khí thoải mái khiến tinh thần thai phụ khỏe mạnh, quan trọng hơn là nên nhanh chóng tiêm thuốc ức chế tryximin vào cơ thể để loại bỏ tryximin, nếu không, hậu quả ngày sau sẽ khó lường.”
Mục Cẩn bình tĩnh nghe xong những gì bác sĩ bảo, sau đó phất phất tay, Trần thúc liền mời bác sĩ ra ngoài.
Anh nhìn ngắm dung nhan của Đỗ Mạn Linh, gương mặt tươi tắn, ngọt ngào gọi anh ông xã ngày nào, nay trở nên tái nhợt. Bác sĩ nói cô có dấu hiệu của chứng u uất, chứng bệnh tâm lí đã tạo ra hàng loạt các cuộc tự sát. Anh tự hỏi, điều anh làm, là đúng hay sai. Anh đã bức cô, đi đến bước đường này sao. Anh biết, nếu cô chết, anh cũng không sống nổi, nhưng rời xa cô, anh cũng không sống nổi. Rốt cuộc, anh phải làm sao.
Lúc này, Đỗ Mạn Linh hơi động một chút, sau đó mở mắt ra, không ngoài ý muốn, người cô nhìn thấy đầu tiên là anh. Mục Cẩn cúi xuống, hỏi: “Thế nào rồi, có thấy chỗ nào không ổn không?”
Cô lắc đầu: “Chỉ hơi mệt một chút, em bị sao vậy?”
Mục Cẩn đỡ lưng cô, để cô có thể ngồi dậy, anh nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, nhẹ nói: “Em mang thai, đã được hai tháng rồi.”
Đỗ Mạn Linh nghe hai chữ mang thai thì hơi ngơ ra một chút, sau đó là vẻ mừng như điên, cô để tay ở bụng mình, trên mặt là thần sắc hưng phấn không tả được: “Mang thai, em có thai rồi, ông xã, em mang thai con của hai chúng ta rồi.”
Mục Cẩn nhìn vẻ vui mừng của cô, ánh mắt căng thẳng cũng trở nên nhu hòa đi, anh cũng đưa tay đặt lên bàn tay đang đặt trên bụng của cô hỏi: “Em thích đứa bé này vậy sao?”
Nhìn thấy hành động của anh, Đỗ Mạn Linh liền cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cô ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, chậm rãi nói từng chữ: “Em yêu đứa bé này, bởi vì nó là của anh, bởi vì…nó là kết tinh tình yêu của hai chúng ta.”
Mục Cẩn cũng nhìn cô, sau đó anh đột nhiên nhào tới, hôn cô, nụ hôn ngấu nghiến, đầy vẻ chiếm đoạt, đầy sự kích động, cũng đầy tình cảm. Đến một lúc sau, anh mới buông môi cô ra, một nụ cười dịu dàng dần hiện trên gương mặt anh. Chỉ thấy anh hôn nhẹ cái trán của cô, sau đó nói:
-“Anh cũng yêu đứa bé này.” – Bởi vì em nói, nó là kết tinh tình yêu của hai chúng ta.
*-*
Sáng hôm sau, khi Đỗ Mạn Linh tỉnh dậy, đập vào mặt là lồng ngực trần trụi, và rắn chắc của anh, cô dụi dụi mặt vào ngực anh, tìm một tư thế thoải mái hơn, sau đó lại nhắm mắt, ngủ tiếp.
Một lát sau, cô lại mở mắt ra, lần này là vẻ kinh hỉ, không thể tin được. Vừa nãy, khi cô hành động theo quán tính, muốn gác chân lên chân anh, hành động này thời gian qua cô đã không làm được, vậy mà hôm nay, cô rõ ràng có thể cảm nhận được, chân mình đã nhấc lên, đó lại gác lên chân của anh. Chân của cô, đã hoạt động được rồi.
Mục Cẩn đã mở mắt ra từ lúc nào, anh đang nhìn chăm chú vào cô. Đỗ Mạn Linh khẽ hô: “Ông xã...” – Nếu chân cô đã hoạt động được, điều này nói rõ, anh là người làm điều đó.
Mục Cẩn nhìn cô, nói: “Tiểu Linh, anh cược một lần, thử tin em, anh muốn chúng ta trở lại như trước kia. Anh không muốn mất em, đối với anh, mất đi em cũng như mất đi tính mạng của mình, anh dùng sinh mạng mình để đánh cược tình yêu của em, vì vậy, em không rời khỏi anh, được không, nếu như em lại rời khỏi anh một lần nữa, lần này, cho dù là chết, anh cũng muốn em chôn cùng anh, anh sẽ không rời xa em đâu. Cho nên tiểu Linh, đừng làm anh thất vọng."
Tuy lời nói của anh đầy huyết tinh, nhưng cô không sợ.Khẽ tựa đầu lên ngực anh, Đỗ Mạn Linh dí dỏm nói: “Em đã chịu sinh con cho anh rồi, anh còn sợ em chạy đi sao.”
Mục Cẩn bật cười, sau đó ôm cô vào lòng, siết chặt: “Nói cũng phải, cùng lắm, anh lại dùng con uy hiếp em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]