Đỗ Mạn Linh mặt lạnh nhìn cô ả được gọi là tiểu Mỹ đang thao thao bất tuyệt về cô cho đám bạn của cô ta.
Lúc đầu, cô còn tưởng gặp được người quen, nhưng theo giọng điệu và cáchnói chuyện của cô ta thì có vẻ cũng chẳng thân thiết gì lắm, nếu khôngmuốn nói là rất tệ.
Đón nhận ánh mắt khinh bỉ từ đám người đó, Đỗ Mạn Linh bất giác cau mày. Đúng vậy, cô mồ côi, chuyện này ông xã đãnói với cô từ trước, nhưng tự bản thân cô cảm thấy mình không có gì thua kém đám người này cả, vậy mà bây giờ cô phải đứng đây nghe người ta sỉnhục, thật là buồn cười.
Thảo nào mà anh luôn không muốn kể chocô nghe về bạn bè hay người quen khác của cô, chắc những người khá cũngkhông khá hơn thế này là bao. Ăn mặc trông có vẻ là người bình thường,nhưng không ngờ trong người lại có bệnh.
Có bệnh thì phải trị,cô cũng không nên tiếp xúc làm gì, rất dễ bị truyền nhiễm, ông xã sẽ lolắng. Nghĩ như vậy, Đỗ Mạn Linh không nói gì, quay người bước đi, tínhsẽ cách đám người này xa một chút. Anh chắc sẽ tìm được cô thôi.
Tuy nhiên, mọi chuyên lại không như cô mong muốn, một người đã nhanh chânđứng chặn trước mặt cô, chính là cô nàng lúc nãy, cô ta dùng giọng điệukhiêu khích lên tiếng:
- “Sao vậy, chưa gì đã muốn đi, cảm thấy nhục nhã quá chứ gì ?”
Đỗ Mạn Linh lạnh lùng nhìn cô ta, gằn từng tiếng: “Tránh ra!” – Từ khi côtỉnh lại đến giờ, có bao giờ bị đối xử như vậy, Mục Cẩn luôn hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-ong-xa-loi-noi-doi-ngot-ngao/111109/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.