Mục Cẩn đột nhiên cười khẽ đầy thâm ý: “Anh nghĩ em thích như thế này hơn,toàn bộ khu vực phía dưới là để trưng bày và tiếp khách hoặc tổ chức dạtiệc, còn phần này, là nhà của chúng ta.” – Vừa nói, vừa nhìn vào cơ thể của cô vợ nhỏ, nếu như có thể nhìn thấy cô mặc áo tắm thì… chủ ý hay,dù sao ở trên này cũng chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Một lúcsau, đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, Đỗ Mạn Linh đang xem mấy câyphong lan cũng dừng động tác, nhìn về phía Mục Cẩn, bây giờ cô không cóđiện thoại, nên nhất định không phải của cô.
Ai ngờ, Mục Cẩn lạithong thả đi vào phòng, Đỗ Mạn Linh cũng lon ton theo sau, khi anh điđến chiếc bàn làm việc, thì cô nhìn thấy một cái điện thoại bàn khôngdây màu trắng đang nằm ở đó, thì ra tiếng kêu phát ra từ đây.
Mục Cẩn nhấc điện thoại lên nghe, sau đó chỉ trả lời “tôi biết rồi” liền cúp máy.
Anh quay qua Đỗ Mạn Linh, nắm tay cô đến gần mình hơn, chỉ vào cái điệnthoại: “Đây là điện thoại nội bộ, chỉ dùng trong dinh thự, khi em cần gì chỉ cần nhấn vào số cố định là được, lát nữa anh sẽ đưa em danh sách số cần thiết.”
Đỗ Mạn Linh tò mò nhìn cái điện thoại một cái, sauđó Mục Cẩn lại nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn em đi mua di động mới, bây giờthì xuống ăn cơm thôi.”
*-*
Sau một tuần, Đỗ Mạn Linh cũng dần dần quen với hoàn cảnh xung quanh, một tuần này, Mục Cẩn rất ít đicông ty, dành đa số thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-ong-xa-loi-noi-doi-ngot-ngao/111103/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.