Vừa hoàn thành xong bài tập vật lí trị liệu, Mục Cẩn đỡ Đỗ Mạn Linh về phòng, sau đó ấn ngay cô lên giường, sợ cô mệt.
Trong toàn bộ quá trình. Đỗ Mạn Linh đều rất phối hợp. Bị mất trí nhớ, hiệngiờ cô như một con chim non mới sinh, cho nên, đối với người mà cô nhìnthấy đầu tiên, hơn nữa lại có thân phận thân thiết với mình như vậy, cóthể nói là tin tưởng vô điều kiện.
Mục Cẩn cẩn thận kê một cái gối phía sau cô, sau đó dịu dàng hỏi:” Có mệt không ?”
Đỗ Mạn Linh lắc đầu. Cơ thể đã không hoạt động hơn nửa năm, nên không được linh hoạt cho lắm. Hiện tại, mọi hoạt động đi lại của cô đều là đượcMục Cẩn cưỡng chế thành không bồng thì bế. Thậm chí là lúc đi tắm, haykhi đi vệ sinh, anh đều cùng cô.
Tuy nói lúc cô hôn mê, nhữngviệc này cũng đều là anh làm cho cô, hơn nữa hai người lại là vợ chồng,nhưng cô lại rất ngại, muốn tự mình làm, thì cơ thể lại không cho phép.
Vì vậy, đối với việc vật lí trị liệu, cô luôn tập rất nhiệt tình, luônmuốn mau chóng có thể hoạt động lại bình thường, thoát khỏi hoàn cảnhxấu hổ này.
Mục Cẩn làm sao lại không biết suy nghĩ của cô,nhưng anh vẫn mong cho cô lâu khỏi một chút. Ngoài những lúc tập, anhđều cưỡng chế, bế cô trên tay, cho nên, khoàng thời gian để cô sử dụngcơ thể, không nhiều như cô tưởng tượng.
Cô như thế này, anh thích bế thì bế, thích ôm thì ôm, tình cảnh này, trước đây anh đã từng mơ vềnó rất nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-ong-xa-loi-noi-doi-ngot-ngao/111098/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.