Sáng sớm. Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình qua gương, Thiên Băng tập trung dặm lại tí phấn nền cho gò má, tiện thể cô cũng ngỏ lời xin phép Dực Phàm và hi vọng hắn có thể cho cô tiếp tục ra ngoài làm việc. Dực Phàm đang đứng bên tủ quần áo, tay mắc mấy cái cúc sơ mi lôi thôi nãy giờ vẫn chưa xong.
"Em vừa nói gì?"
Hắn vờ như không nghe những gì nãy giờ cô đang nói, Thiên Băng dừng dặm bông phấn, quay sang xem bộ dạng hậu đậu của Dực Phàm đang gục đầu mắc cúc áo, lại còn nhằm cúc dưới cúc trên. Cô cảm thấy ngờ vực. Trước giờ hắn đâu có như vậy, hay là do cố tình?
Cô đứng dậy đi tới gần, tận tụy giơ tay lên mắc lại những chiếc cúc áo bị nhầm kia, thấy vậy, hắn cũng mặc kệ để cho cô làm, buông thỏng tay mình xuống, mỉm cười yêu nghiệt nhìn cô. Phản ứng như vậy, hẳn đúng là cố tình mắc sai để cho cô tự động tới làm thật rồi.
"Em muốn xin phép anh cho em ra ngoài tiếp tục làm việc. Em nhất định sẽ về sớm. Anh không cần phải lo"
"Em thích làm việc như vậy sao?"
"Ừ. Ở nhà mãi anh sẽ nuôi em sao?"
"Ấn Gia không thiếu tiền. Em sống cả đời cũng không lo chết đói"
"Nhưng em thích như vậy"
Cô vừa mắc xong chiếc cúc cuối cùng, thì hắn lại đưa tới cờ vạt cho cô, bảo:
"Sẵn tiện giúp thì làm luôn đi"
Mặt mày cô như vẻ không muốn mà phải chấp nhận cam chịu, đành nhận lấy rồi phàn nàn.
"Anh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-nu-than/1325698/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.