Khi cánh cửa bật mở, Dực Phàm bước vào nhìn xung quanh thì căn phòng trống vắng không một bóng người. Chợt anh giật mình khi thấy màn hình máy tính làm việc của mình đã bị mở khóa và chưa tắt đi, liền nheo mày liếc mắt khó chịu lên tiếng gọi:
"Ấn Thiên Dịch, tôi biết là cậu trốn vào đây, mau bước ra đây đi"
Lúc này sau cánh cửa của một căn phòng tối, cậu đứng bên trong nghẫm nghĩ:
(Tại sao mình phải trốn ở đây chứ nhưng mà...)
Rồi cậu nhìn xung quanh căn phòng mình đang đứng nồng nặc mùi cồn một cách khó chịu.
Tiếng bước chân của Dực Phàm cuối cùng cũng đến gần trước cửa. Anh thò nhẹ tay vào trong áo khoác mình lấy dần ra một thứ gì đó màu đen hệt như súng. Tay giơ đến vặn cửa ra dần, căn phòng tối cũng được tí ánh sáng bên ngoài rọi vào từng phong cảnh càng khiến Thiên Dịch nhìn rõ nơi mình đang đứng, khắp quanh cậu đều là những lọ cồn được chất đầy tủ. Thêm vào đó lại có mùi kì lạ thoang thoảng qua đầu mũi khiến cậu muốn buồn nôn.
Cánh cửa bật mở, Dực Phàm nhìn cậu, đôi mắt anh được bao phủ một màu tối đen, anh lên tiếng:
"Tìm thấy rồi"
Cậu nhìn anh nheo mày nói:
"Ấn Dực Phàm, anh là đang có âm mưu chuyện gì? Dường như căn phòng thí nghiệm này có gì đó rất lạ, anh còn âm thầm nghiên cứu cái loại thuốc vớ vẩn gì nữa vậy?"
"Ha"
Đột nhiên anh bật cười nhạt, giương đôi mắt tẻ nhạt sâu thẫm, tay cầm khẩu súng ngắn giấu phía sau lưng nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-nu-than/1325668/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.