Một lát sau ngoài sân vườn, Thiên Băng ngồi xuống chiếc ghế dài ở đó, nét mặt nghiêm chỉnh hỏi:
"Em nghĩ sao về chuyện này? Vụ bắt cóc mất tích giết người này không đơn giản"
Cậu cũng ngồi bên cạnh đáp:
"Đúng vậy, đặc biệt các nạn nhân mất tích đều không giàu có gì, nếu chúng bắt cóc tống tiền thì thật vô lí, đằng này chúng chỉ bắt họ sau đó thực hiện chuyện gì đó, rồi lại giết và vứt xác họ dưới vách núi"
Cô khoanh tay thở dài:
"Vụ việc lớn như vậy, đặc biệt ba Tiểu Tuyết cũng đang mất tích, có lẽ chị nên nhờ người của tổ chức nhúng tay vào điều tra, không thể để chuyện này cứ tiếp tục tiếp diễn được"
Cậu ngạc nhiên hỏi:
"Chị định nhúng tay vào điều tra thật à?"
Cô mỉm cười trả lời:
"Ừ, cô bé là người em tin tưởng mà đúng không?"
Cậu lại ngạc nhiên rồi im lặng. Thiên Băng quay sang nhìn cậu khẽ nói:
"Chuyện lúc nãy chị xin lỗi, chị có chút khắt khe với em"
Cậu lắc đầu đáp:
"Không, là lỗi của em, em không nên nói chuyện gia đình chúng ta cho Tiểu Tuyết biết"
Cô bật cười nhẹ, tay giơ lên xoa đầu cậu tiếp lời:
"Em không có lỗi, chẳng qua cô bé ấy đột nhiên lại được em tin tưởng thôi"
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu chợt nắm tay cô lại khiến cô ngạc nhiên, ánh mắt nhìn cô nghiêm túc khẽ nói:
"Chị, nếu như vậy...thì em có chuyện muốn nói"
Nhìn ánh mắt cậu kèm theo giọng điệu ngập ngừng, cô chăm chú lắng nghe thì cậu lấp mấp:
"Em..."
Cậu vừa nói, tiến mặt tới với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-nu-than/1325663/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.