ĐÓ LÀ SÁNG MÙNG MỘT TẾT, KHI NAOKO ĐƯA ra lời tuyên bố. Nàng bày món ăn nàng nấu lên bàn. Thay vì uống rượu Toso, gã và Naoko cụng ly bằng rượu Nhật và nói câu “chúc mừng năm mới.” Sau hôm nhận kết quả đỗ vào cấp II, Naoko đã uống được rượu.
Ti vi đang chiếu chương trình Tết. Mấy nghệ sĩ trẻ ăn khách mặc những bộ trang phục diện Tết, chơi trò chơi và hát. Một nghệ sĩ tấu hài đang bị bắt phạt, các vận động viên thì đang thử sức với các câu đố. Một bầu không khí vui chơi, không mảy may lo lắng riêng trong ngày hôm nay đang bao trùm lên khắp Nhật Bản. Trước khi nghe lời tuyên bố của Naoko, Hirasuke đã hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí đó.
“Thi vào cấp III?” Hirasuke hỏi lại. Vì đang xem ti vi nên gương mặt gã lúc này vẫn còn đang cười.
“Đúng thế” Naoko ưỡn người, hất cằm. “Con muốn bố cho con thi vào cấp III. Mùa xuân sang năm.”
“Đợi chút đã. Con đang học ở trường này, nếu thành tích không đến nỗi quá tệ thì được lên thẳng cấp III còn gì. Sao lại phải thi?”
“Vì con muốn học trường khác.”
“Trường khác? Con thấy không hài lòng với trường bây giờ à?”
“Không phải hài lòng hay không mà là không hợp với mục đích của con.”
“Mục đích?”
“Nói đúng ra là con đường tương lai của con.”
“Con có con đường tương lai hả?”
“Vâng.”
“Đường gì?” Hirasuke tắt ti vi.
“Khoa y.” Naoko trả lời dõng dạc.
Ti vi vừa tắt xong nên tiếng Naoko nghe càng to.
Hirasuke nhìn thẳng vào mặt Naoko. Naoko cũng nhìn lại.
“Khoa y. Tức là con muốn làm bác sĩ?”
“Cái đó thì con chưa biết. Nhưng con muốn học y. Tiếc là trường con đang học, ở bậc đại học không có khoa y."
“Khoa y à?” Hirasuke đưa tay gãi má. Gã không hình đung ra điều Naoko vừa nói. Bản thân từ “khoa y” đối với gã hiện giờ nghe có vẻ xa vời. “Sao tự nhiên con lại muốn thế?”
“Con đã suy nghĩ rất nhiều xem thực sự mình muốn làm gì. Nhưng con không biết là mình thực sự muốn làm gì nên con chuyển sang nghĩ xem mình quan tâm tới điều gì. Thế là con có được câu trả lời, đơn giản hơn con tưởng nhiều. Con quan tâm tới chính con người con. Tại sao chuyện kỳ lạ này lại xảy ra? Sống nghĩa là thế nào? Ý thức và thể xác là cái gì? Đó là những điều con muốn biết. Để thỏa mãn được mong ước đó thì chỉ còn cách là học ngành y thôi.”
“Hừm, ý thức và thể xác à...”
Một lần nữa, gã nhớ ra rằng Naoko thường xuyên nghĩ về tình cảnh kỳ lạ mà nàng đang gặp phải. Gã cũng hiểu ra rằng đó là vấn đề lớn nhất mà nàng đang quan tâm tới.
Hirasuke khoanh tay. Gã làm ra vẻ như đang nghĩ ngợi nhưng thực tế không phải là gã đang nghĩ tới điều gì cụ thể. Chỉ là gã đang rất bối rối.
“Nhưng đó là chuyện lên đại học cơ mà. Con cứ học cấp III ở trường đó cũng được chứ sao.”
“Không được.”
Lý do Naoko đưa ra là trường hiện giờ đúng là trình độ cao thật, không cần học nhiều thì vẫn nắm chắc là sẽ vào đại học. Vì vậy, học sinh ở đó không cảm thấy áp lực. Lên cấp III xu hướng này còn rõ hơn. Kể cả mình có cố gắng để thi vào khoa y đi nữa nhưng vẫn học ở trường đó thì thế nào cũng bị cuốn theo xu hướng này.
“Nhưng đó là tùy thuộc vào bản thân mình. Nếu muốn thì có thể cố gắng chứ.” Hirasuke nói mà không mấy tự tin. Gã không có kinh nghiệm thi đại học. Học xong cấp II, gã vào học luôn ở trường trung học chuyên nghiệp.
“Thực ra còn có một lý do khác cơ.”
“Một lý do khác?”
“Con muốn học trường cấp III có cả nam và nữ.”
Hirasuke cứng họng. Gã thấy hơi sốc. Đây là việc gã không hề lường trước. Từ lúc Naoko nói là muốn thi vào cấp III, gã đã mường tượng ra tới điều này rồi. Chính vì vậy mà có thể nói ý kiến của gã nghiêng về hướng phản đối.
Lý do Naoko nói muốn học ở trường có cả nam và nữ hoàn toàn có tính thuyết phục. Tóm lại là vì phần lớn những thí sinh muốn thi vào khoa y là con trai nên học ở môi trường có con trai thì sẽ có quyết tâm học hơn, ngoài ra còn biết chính xác được vị trí của mình nữa.
Hirasuke buộc phải thừa nhận đúng là thế. Một khi đã muốn cạnh tranh thì tốt nhất là nên có đối thủ ở bên cạnh.
Tuy nhiên điều mà gã bận tâm vẫn cứ vương vất trong lòng gã. Gã cảm thấy một sự phản kháng trong lòng không thể diễn tả trước việc phải để Naoko ở cùng môi trường với bọn con trai cùng trang lứa.
Gã muốn hỏi Naoko là có đúng nàng muốn chuyển sang trường đó chỉ vì việc học hay không? Hay đó chẳng qua chỉ là lý do để chơi với bọn con trai còn trẻ ranh kia. Nàng muốn mượn thể xác của Monami để tận hưởng lại tuổi thanh xuân chăng?
Nhưng gã không thể nói ra được những suy nghĩ này. Nhỡ mà bị nói là nghi ngờ vô cớ thì gã cũng chẳng cãi lại được. Rồi nhỡ mà nàng bảo, nàng muốn vào trường đó là vì ham học thôi thì thế nào gã cũng bị nàng cười vào mặt vì cái trí tưởng tượng nghèo nàn khi suy luận vô lý rằng học ở trường có cả nam và nữ thế nào cũng có mối quan hệ nam nữ. Điều gã lo sợ nhất chính là việc bị Naoko xem thường.
“Được rồi. Thế là lại một năm miệt mài học tập nữa nhỉ.” Hirasuke thong thả rót rượu vào bát. Gã tỏ ra là một người chồng, một người bố biết thông cảm.
“Con xin lỗi vì cứ thích làm theo ý mình nhé. Nhưng con nghĩ chỉ lúc này con mới có điều kiện để học ngành y thôi.” Naoko tỏ vẻ ngại ngần.
Hirasuke hiểu ngay những lời Naoko nói. Nàng đang nói tới số tiền bồi thường. Gã hoàn toàn chưa động gì đến số tiền đó. Gã chia nó thành vài phần và đem gửi ngân hàng. Gã và Naoko đã từng nói chuyện với nhau về việc phải làm thế nào để sử dụng số tiền đó hiệu quả nhất, như một sự bù đắp cho ý thức đã mất đi của Monami và thể xác không còn của Naoko. Tuy nhiên, gã và Naoko vẫn chưa có câu trả lời. Naoko đã nghĩ ra cách sử dụng hợp lý không thể bàn cãi.
“Chắc Monami cũng sẽ đồng ý thôi.” Hirasuke nhấp một ngụm rượu.
Có thể suy ra từ những việc Naoko làm từ trước đến nay, đúng là nàng hoàn toàn không hề lơ là việc ôn thi vào cấp III. Thứ Bảy, Chủ nhật là ngày nghỉ nhưng bây giờ hầu như không còn những ngày đó nữa. Bạn bè nàng cũng không thấy đến chơi. Nàng bảo nàng nói với tụi bạn là phải ôn thi nên không rủ ai đến chơi cả. Nàng còn bảo nói luôn như vậy thấy tiện hơn là cứ phải từ chối này nọ.
Nàng bảo sẽ không tiêu xài phung phí và bỏ hẳn việc mua tiểu thuyết. Thay vào đó, giá sách của nàng chất đầy sách tham khảo và sách bài tập.
Thú vui giải trí duy nhất của nàng là âm nhạc. Nàng bảo nghe nhạc của Led Zeppelin chẳng hiểu sao nàng giải toán tốt hơn. Học tiếng Anh thì nàng nghe nhạc Mozart, môn xã hội thì nghe Casiopea, môn quốc ngữ thì nghe nhạc Queen(3),môn tự nhiên thì nghe nhạc của Matsutoya Yumi4). Nhờ vậy mà chỉ cần nghe tiếng nhạc phát ra từ phòng Naoko, Hirasuke cũng biết được là nàng đang học gì.
Naoko không chọn con đường an nhàn mà chọn con đường vất vả, hy sinh cả quãng thời gian vui chơi vì việc học. Sự hy sinh và nỗ lực của nàng đã được đền đáp. Mùa xuân năm sau, nàng xuất sắc thi đỗ vào trường nàng chọn. Lần này Hirasuke cũng cùng với Naoko đi xem kết quả thi.
Khi phát hiện ra số báo danh của mình trên tờ giấy in danh sách đỗ, nét mặt Naoko còn sung sướng hơn cả lúc biết tin đỗ vào trường cấp II.
Chương 28
LÂU LẮM HIRASUKE MỚI ĐẶT CHÂN ĐẾN XƯỞNG làm vòi phun. Trong xưởng đang bật điều hòa, không phải để cho công nhân mà là cho máy móc. Ở đây có rất nhiều các loại máy đòi hỏi độ chính xác cao.
Trông thấy Hirasuke, Takuro khẽ cúi đầu chào, tay vẫn không rời băng chuyền. Cậu ta vẫn đội mũ hất ngược ra sau. Kính bảo hộ của cậu ta cũng không phải loại được cấp mà là loại kính không số mua từ cửa hàng bên ngoài.
“Anh đến có việc gì thế? Thị sát à?” Takuro hỏi.
Hirasuke nói. “Đúng rồi. Anh nghĩ chú Takuro mới lấy vợ nên thế nào cũng trốn việc.”
“Chao ôi, mỗi cái việc lấy vợ mà cứ ồn ào cả lên.” Takuro nhăn mặt rồi tặc lưỡi. Chắc vừa rồi cậu ta bị trêu nhiều.
Nakao Tatsuo đang tiến lại. Nhìn thấy Hirasuke, Nakao mở to mắt ngạc nhiên.
“Trời, cậu quản đốc. Có chuyện gì thế?”
“À không, không có gì đâu. Dạo này lâu không đến nên em muốn ghé qua chút ấy mà.”
“Hừm... chú uống cà phê nhé?” Nakao làm điệu bộ cầm cốc giấy.
“Ừ cũng được.”
Hai người ra máy tự động mua cà phê rồi vào trong phòng nghỉ. Bên ngoài trời đã tối. Lúc này đã là thời gian làm thêm giờ. Hirasuke đã bấm thẻ tính thời gian làm việc.
“Cậu muốn quay lại xưởng hả Hirasuke?” Nakao hỏi. Vành mũ của Nakao trước đây màu đỏ nhưng giờ là màu xanh đậm. Trước đây Hirasuke đội mũ màu này. Đó dấu hiệu của tổ trưởng.
“Không đâu.” Hirasuke uống cà phê. Vẫn là loại cà phê hòa tan chán ngắt như mọi khi. Tuy vậy, gã thích được ngồi uống với đồng nghiệp vào giờ nghỉ giải lao như thế này.
“Công việc quản đốc thế nào? Đã quen chưa?”
“Ôi dào, thế nào là thế nào.”
Bắt đầu từ tháng Tư, công ty đã có sự thay đổi lớn về nhân sự. Phòng của gã được chia thành nhiều ban và cơ cấu lại toàn bộ. Khi đó Hirasuke lên chức quản đốc. Chuyện này khá bất ngờ.
Làm quản đốc, gã không thể làm việc theo kiểu chỉ cần làm mọi thứ chính xác như được chỉ dẫn hồi trước. Việc của gã bây giờ là nắm rõ tình hình của một số tổ sản xuất, quản lý sao cho các tổ đó làm việc hiệu quả hơn. Nếu xảy ra sự cố, gã sẽ không trực tiếp giải quyết.
Sau khi nắm được tình hình, gã sẽ lên kế hoạch khắc phục, điều chỉnh lại ngày giờ và báo cáo lên cấp trên.
Việc đi thị sát trước khi đưa vào dây chuyền sản xuất mới cũng là một trong những việc chính của gã hiện giờ. Ngày nào cũng có bản sao các biên bản cuộc họp chuyển tới bàn làm việc của gã. Bản thân gã cũng có lúc phải viết các biên bản họp.
Gã nhận báo cáo từ cấp dưới và chuyển cho cấp trên. Gã họp với các phòng ban khác, nội dung các cuộc họp này sau đó lại được chuyển đi đâu không rõ. Ngày này qua ngày khác, hàng tập hồ sơ cứ đi qua trước mắt gã. Về mặt ý nghĩa, điều này khác hẳn với việc các linh kiện, sản phẩm trên dây chuyền sản xuất đi qua trước mặt như hồi còn làm ở xưởng. Hồ sơ là thông tin. Mà thông tin thì không phải là thực thể. Làm việc với thứ không phải thực thể khó hơn nhiều so với linh kiện hay sản phẩm. Chính vì thế mà gã khó đạt được cảm giác thỏa mãn khi làm việc.
“Ở xưởng lâu, anh có cảm giác sẽ không muốn phấn đấu lên nữa.” Nakao nói. “Có phấn đấu thì cũng chỉ là quản đốc là cùng. Lên nữa thì làm gì có tiền làm ngoài giờ, công việc cũng khác hẳn, có vẻ như chẳng có gì hay ho cả.” “Đúng thế đấy.” Hirasuke thành thật.
“Nhưng làm gì còn cách nào khác.” Nakao nhìn xuống cốc cà phê. "Công ty chính là một trò chơi cuộc đời. Làm ở công ty rồi phấn đấu cũng giống như việc con người ai cũng phải già ấy. Không muốn phấn đấu có nghĩa là không muốn già.”
“Có lẽ vậy.”
“Ai cũng muốn cứ bé mãi. Muốn mình là kẻ khờ. Nhưng xung quanh đâu có cho mình làm thế. Nào là ‘Sắp làm bố rồi đấy, mạnh mẽ lên’, ‘Bình tĩnh nào, đã là ông rồi cơ mà’. Anh bảo ‘Tôi cũng chỉ là một con người thôi’ thì ai thèm nghe chứ. Có con thì mình thành bố, có cháu thì mình là ông. Không thể thoát nổi hiện thực này. Chỉ còn cách là nghĩ xem mình sẽ làm bố, làm ông như thế nào thôi.” “Anh nói thế này nghe có vẻ hơi buồn cười.” Nakao thêm vào.
“Anh lúc nào cũng nghĩ thế hả Tatsuo?”
“Đâu có. Anh vừa nghĩ ra đấy. Anh nói với tư cách là con trai cả thôi.”
“Con trai cả?”
“Ừ. Tổ trưởng là con trai cả. Quản đốc là bố. Trưởng phòng là ông. Còn trên nữa anh không biết nên cứ cho là Đức Phật đi." Nói xong, Nakao ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác.
Gã về đến nhà khoảng gần bảy giờ. Tuy nhiên đèn nhà vẫn chưa sáng, Gã mở khóa tiền sảnh xong thì nhận ra là mình đang nhíu mày. Không khí trong phòng đầy một mùi ẩm ướt và cũ kỹ. Cởi giày xong, gã khởi động ngay điều hòa ở căn phòng kiểu Nhật.
Gã thay quần áo, mặc áo phông và quần nỉ thể thao rồi xem truyền hình trực tiếp trên ti vi. Bây giờ đang là trận giữa đội “Những người khổng lồ" và Yakult. Đột nhiên một cầu thủ bên đội Yakult đánh một cú home-run. Hirasuke gõ gõ tay vào mép bàn.
Tuy nhiên, nội đung trận đấu lọt vào tâm trí chỉ đến đoạn này. Sau đó, gã nhìn đồng hồ treo trên tường nhiều hơn là nhìn vào ti vi.
Đồng hồ chỉ qua bảy rưỡi. Naoko vẫn chưa về. Không biết là Naoko đang làm gì.
Sau khi xuất sắc thi đỗ vào trường cấp III mong muốn, từ mùa xuân, Naoko bắt đầu cuộc sống của một học sinh cấp HI. Có duy nhất một điều mà Hirasuke không lường trước được. Đó là việc Naoko vào câu lạc bộ tennis. Gã đã nghĩ Naoko muốn thi vào khoa y nên đương nhiên là sẽ không tham gia các câu lạc bộ.
Tuy nhiên, vì phải luyện tập tennis nên dạo này ngày nào Naoko cũng về muộn. Có hôm hơn tám giờ mới về. Thật ra lý do hôm nay sau giờ làm việc, Hirasuke ghé qua xưởng cũng là vì không muốn về nhà sớm rồi lại phải ngồi đợi Naoko.
Gã lại nhìn đồng hồ. Đã bảy giờ năm mươi nhăm phút. Gã bắt đầu đung đưa đầu gối vì sốt ruột.
Naoko không mấy khi kể chuyện về câu lạc bộ ten-nis. Vậy nên Hirasuke hầu như không rõ trong câu lạc bộ có những ai, luyện tập thế nào. Gã chỉ biết mỗi chuyện là câu lạc bộ khá đông. Đó là lần Naoko đem về một tờ giấy ghi mấy chục cái tên, bảo là phải đánh máy lại danh sách này cho đẹp hơn. Lần ấy, Hirasuke cũng nhận ra là có hơn nửa thành viên câu lạc bộ là con trai.
Gã tưởng tượng ra hình ảnh Naoko mặc váy tennis, cầm vợt đánh bóng. Cứ nghĩ tới việc cặp chân thon dài của Naoko trưng ra trước mắt bọn con trai là gã lại thấy lo lắng không yên. Dạo này cơ thể của nàng, tức là của Monami đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi.
Đúng tám giờ thì gã nghe thấy tiếng mở cửa. “Con về rồi đây.” Tiếng Naoko.
Hirasuke đứng dậy, ra cửa đứng đón Naoko.
Naoko, đeo chiếc cặp to, một tay cầm vợt tennis đi vào nhà. Tay bên kia là một chiếc túi của siêu thị. “Ồi bố, bố làm gì mà đứng ở đây thế?”
“Về muộn nhỉ?” Hirasuke nói, không giấu sự không hài lòng.
“À, vâng.” Naoko để cặp và vợt ngoài hành lang, cầm chiếc túi đi chợ đi vào phòng kiểu Nhật. Naoko ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân rồi bóp đùi và bắp chân. “Mệt quá. Hôm nay luyện tập mệt quá. Xin lỗi bố nhé, đợi con mười phút thôi. Sau đấy con sẽ chuẩn bị cơm tối ngay.”
Đôi chân trần rám nắng của Naoko khiến Hirasuke sững sờ. Gã đưa mắt nhìn ra chỗ khác rồi ngồi xuống bên cạnh Naoko.
“Đã tám giờ rồi đấy. Con nghĩ sao?”
“Sao cơ? Trước đây thường hơn chín giờ mới ăn tối mà. Tại bố về muộn.”
“Không phải chuyện cơm nước. Học sinh cấp III mà giờ này mới về nhà thì thật không bình thường.”
“Thì con phải luyện tập mà. Con học lớp Mười nên phải ở lại dọn dẹp nữa. Rồi sau đấy còn phải qua siêu thị mua đồ nên kiểu gì cũng phải giờ này mới về được đến nhà.”
“Nhưng hôm nào cũng thế này thì lạ quá. Thế cái câu lạc bộ đấy là thế nào?”
“Chẳng thế nào cả. Bình thường thôi.” Naoko đứng lên, cầm cái túi đi chợ đi vào bếp. Sau khi rửa tay, Naoko lấy nước cho vào nồi rồi đặt lên bếp.
“Chuyện khoa y thế nào rồi?” Hirasuke hỏi trong khi Naoko vẫn đang đứng quay mặt vào bếp.
“Thế nào là thế nào?”
“Con sẽ thi vào đấy còn gì. Vì thế nên con mới thi vào trường này đúng không?”
“Con sẽ thi, tất nhiên rồi.” Naoko bắt đầu làm cá trên thớt.
“Con làm thế thì liệu có thi đỗ được vào khoa y không?” Hirasuke nói như phun ra một loạt chữ.
Naoko dừng tay, quay hẳn người lại, tay phải vẫn cầm con dao.
“Chuyện thi cử, không chỉ có trí tuệ thôi đâu mà thể lực cũng quan trọng lắm. Đặc biệt là khi một đứa con gái như con phải cạnh tranh với bọn con trai. Có thể bố chưa biết nhưng ở trường con, tỉ lệ thi đỗ luôn vào đại học mong muốn của những người tham gia hoạt động câu lạc bộ cao hơn những người không tham gia đấy. Bố có biết tại sao không?”
Hirasuke im lặng vì gã không biết.
Naoko đung đưa con dao rồi tiếp tục: “Bởi vì khả năng tập trung khác nhau. Những người không tham gia câu lạc bộ bắt đầu ôn thi từ sớm nhưng do chủ quan là còn nhiều thời gian nên có rất nhiều người giữa chừng lại chểnh mảng việc học. Còn những người tham gia câu lạc bộ, vì biết trước là bị muộn nên không hề lơ là cho đến tận ngày thi. Họ sẽ chạy một mạch từ lúc xuất phát cho tới lúc về đích. Dĩ nhiên khi đó cần phải có cả thể lực nữa. Kết quả là, tỉ lệ đạt hiệu quả học tập cao lại thuộc về nhóm câu lạc bộ.”
“Thế cơ à?”
“Nhưng ít nhất thì chẳng có căn cứ gì để nói là việc tham gia câu lạc bộ sẽ ảnh hưởng tới việc thi cử.” Naoko xoay mặt lại với cái thớt, tiếp tục làm cá.
Nhìn từ phía sau, Naoko bây giờ nhìn giống hệt Naoko hồi còn trẻ. Khi cầm dao thái, lưng hơi gù xuống, còn vai phải hơi nhô lên.
“Nghe con giải thích cứ như thể là chơi tennis là vì thi đại học ấy.”
“Con không bảo là vì thi đại học, nhưng con quyết định tham gia câu lạc bộ cũng là vì nghĩ đến việc đó.” “Không phải vì có mục đích khác lớn hơn à?”
“Mục đích khác?”
“Ở đấy thế nào chả lắm con trai, cho nên con mới vào đấy vì muốn được bọn nó để mắt tới chứ gì?”
Naoko lại dừng tay. Sau khi vặn bớt lửa bếp ga, Naoko quay lại phía Hirasuke.
“Ghê thật. Bố nghĩ ra những chuyện như thế đấy? Rõ là dở hơi.”
“Dở hơi chỗ nào. Việc con chơi trò thổi bong bóng với bọn con trai chắc là không sai hả?”
“Con nói với bố thế này nhé, những người học trên con cực kỳ nghiêm khắc. Không phải mình là con gái mà họ nhường đâu. Đúng là có những đứa tham gia vì lý do như bố nói. Nhưng vì việc luyện tập quá gắt gao nên những đứa đấy bỏ từ lâu rồi. Bố đừng đánh đồng với câu lạc bộ tennis ở đại học. Câu lạc bộ của con là câu lạc bộ luyện tập thật sự nghiêm chỉnh.”
“Luyện tập hay không thì không biết nhưng làm gì có chuyện bọn con trai lại không có động cơ gì với con gái. Khi nào có cơ hội, thế nào bọn nó chả nhào vô.” “Thật không thể tin được. Không ngờ bố lại nghĩ được ra những chuyện như thế.” Naoko lắc đầu, thọc tay vào túi đựng cá bào khô, bốc một nắm rồi thả vào nồi nước đang sôi. Động tác đó chứa đựng cả sự giận dữ.
“Bọn thanh niên nhìn thấy con gái là chỉ nghĩ mỗi chuyện đó thôi. Con có biết không?”
Naoko không trả lời. Việc nàng quay lưng lại cũng đã thể hiện là nàng không muốn trả lời.
Hirasuke mở tờ báo ở bên cạnh ra đọc. Gã nhìn thấy hàng tít “Giá đất vẫn tăng cao”. Nhưng gã không đọc bài báo đó.
Cảm giác tức giận với bản thân lan tỏa trong lồng ngực. Gã không giận Naoko như gã nói. Nói đúng hơn là hầu như gã không có cảm giác giận Naoko. Gã hiểu những lý do Naoko đưa ra là hoàn toàn chính xác.
Gã hiểu lý do chính khiến Naoko về muộn không phải là chuyện câu lạc bộ mà là do phải đi chợ. Gã cũng biết để tiếp tục tham gia câu lạc bộ trong hoàn cảnh hiện tại cần phải có ý chí rất mạnh mẽ. Naoko không giống như học sinh khác có thể về nhà là lên giường nghỉ ngơi. Chẳng có ai nấu cơm cho nàng ăn cả. Kể cả có mệt rũ người ra thì nàng vẫn không thể trốn việc nội trợ. Việc Naoko không bỏ câu lạc bộ vì nàng nghĩ đó là việc nàng cần phải làm bây giờ chăng? Bởi nàng có đức tin như thế chăng?
Biết là như thế nhưng gã vẫn nói ra những lời quở trách nàng. Tại sao?
Có thể gã đang ghen. Gã ghen với việc Naoko đang có được tuổi trẻ. Gã ghen với những thanh niên có thể tận hưởng được tuổi thanh xuân với Naoko. Đồng thời gã cùng nguyền rủa bản thân vì không thể có được tình yêu cũng như ham muốn xác thịt với nàng.
Bữa cơm tối hôm nay trở thành bữa cơm tồi tệ nhất kể từ khi gã và Naoko cưới nhau. Chẳng ai mở miệng nói với ai câu nào. Cả hai đều im lặng gắp thức ăn. Điểm khác biệt có tính chất quyết định so với những lần hai vợ chồng cãi nhau ở chỗ nguyên nhân của sự không thoải mái này không phải sự giận dữ mà là nỗi buồn. Hirasuke không giận. Gã thấy buồn vô hạn khi nhận ra giữa mình và Naoko có một rãnh ngăn cách không bao giờ san lấp nổi. Gã cũng cảm nhận được Naoko đang có cùng suy nghĩ như thế qua bầu không khí quanh người nàng. Thật giễu cợt làm sao khi chỉ những lúc thế này, cái gọi là “dĩ tâm truyền tâm” của riêng các cặp vợ chồng lại phát huy tác dụng.
Chương 29
ĐÃ VÀO KỲ NGHỈ HÈ NHƯNG NAOKO VẪN ĐẾN trường để luyện tập tennis. Việc luyện tập chỉ đến tầm chiều là xong nên hầu như không có hôm nào Hirasuke về mà Naoko chưa về. Nếu Naoko không có nhà cũng là do nàng quên mua thứ gì cho bữa tối nên phải chạy ra siêu thị gần nhà mà thôi. Thứ Bảy, Chủ nhật không phải luyện tập nên Naoko cũng không để gã phải ở nhà một mình.
Đối với Hirasuke, bình thường những lúc gã ở nhà đều có Naoko ở bên cạnh nên gã cũng chẳng thấy có gì là không hài lòng. Kể ra thì gã cũng không thích lắm việc ngày nào cũng nhìn thấy bộ váy tennis của Naoko vứt trong cái giỏ để cạnh máy giặt hay việc mặt và tay chân nàng càng ngày càng giống màu sô cô la. Mặc đù vậy gã vẫn tránh không nhắc tới đến chuyện tennis. Cứ nghe nàng kể về chuyện tennis là gã lại nghĩ tới những thằng con trai trong câu lạc bộ. Gã biết gã sẽ thấy khó chịu. Thế nào gã cũng sẽ nói gì đó với Naoko. Kết quả là một bầu không khí nặng trĩu sẽ trùm lên cả hai. Rút kinh nghiệm lần trước, gã biết nếu xảy ra chuyện sẽ mất vài ngày để gã và nàng trở lại nói chuyên bình thường.
Có vẻ Naoko cũng giữ ý về chuyện này. Nàng tuyệt nhiên không nói gì về câu lạc bộ nữa. Ngày xưa nàng thường xem các trận tennis chiếu trên ti vi nhưng sau hôm cãi nhau với Hirasuke nàng hoàn toàn không xem. Nàng cũng không vứt bừa bãi lịch luyện tập tennis trên bàn ăn hay để vợt lung tung trong phòng khách như trước kia.
Ngoài ra còn có một điều rất may mắn cho hai người. Giữa tháng Tám, công ty Hirasuke có kỳ nghỉ lễ Obon, Naoko bảo lúc ấy câu lạc bộ tennis của nàng cũng nghỉ.
Hirasuke đề xuất việc về Nagano. Về Nagano tức là về quê của Naoko. Hai người chưa về đó lần nào kể từ sau vụ tai nạn. Mặc dù sau đấy một năm, cả hai có về hiện trường vụ tai nạn nhưng không về nhà Naoko.
Hai người không về vì Naoko phải học ôn thi cấp II và cấp III. Tuy nhiên lý do lớn nhất là Naoko sợ gặp bố mình, ông ấy không biết con người bên trong của Monami là Naoko. Đương nhiên ông sẽ vẫn đối xử như là với Monami. Nhìn thấy cháu, chắc ông sẽ phát khóc vì nhớ con gái. Còn Naoko, lẽ dĩ nhiên, dù thấy bố mình như vậy nàng cũng không thể bảo với ông là con gái ông đang ở ngay trước mắt ông đây. Làm thế sẽ khiến người bố vốn đã cao tuổi của Naoko rơi vào cơn hoảng loạn không kiểm soát nổi. Tuy nhiên Naoko cũng bảo, bản thân nàng không tự tin được rằng mình có thể giữ im lặng được mãi.
Lần Hirasuke phải đi công tác ở Sapporo, bà chị Yoko từ quê lên ở cùng Naoko. Lần đó không xảy ra chuyện gì. Thậm chí Naoko còn cảm thấy khá thoải mái khi giả vờ trước mặt chị gái. Nhưng Naoko không biết là với bố thì nàng có làm được như vậy không. Đó là lý do nàng không muốn về quê.
“Không thể làm thế này mãi được.” Hirasuke nói. “Sao có thể tuyệt giao hẳn với quê nhà được chứ.”
Naoko đã suy nghĩ khá nhiều và rồi một hôm, khi đang ăn tối, nàng bảo: “Được rồi, nghỉ lễ Obon về Nagano nhé.”
Gần mười năm rồi hai người mới về quê Naoko vào dịp hè. Đường tắc vượt quá cả sự tưởng tượng nên cả hai mệt bã người khi về tới nhà Naoko. Đi từ sáng sớm mà mãi đến tối mịt mới về được nhà. Vậy mà mọi người trong nhà đều đợi, chưa ai ăn tối.
Mặt và người ông Sanro, bố Naoko trông nhỏ hơn so với lần trước Hirasuke gặp. Cái cổ họng gầy gò nhăn nheo của ông cụ làm gã liên tưởng tới con gà bị vặt trụi lóng. Tuy vậy ông vẫn cố gắng cười. Có vẻ như ông rất vui vì được gặp lại Monami.
“Chà, trông cháu đã ra dáng thiếu nữ lắm. Đã cao thế này cơ à. Cao hơn cả ông rồi. Cấp III cơ đấy. Phải rồi phải rồi.”
Vừa chăm chú ngắm đứa cháu gái, ông Sanro vừa tuôn ra một tràng xen lẫn niềm vui mừng, sự ngạc nhiên và hoài niệm. Mọi người xung quanh đều biết ông đang nhớ tới điều gì khi nhìn Monami. Tuy vậy không ai nói ra.
Hirasuke lo không biết Naoko phản ứng thế nào. Gã chuẩn bị trước cả tình huống nếu Naoko òa khóc thì gã sẽ làm gì. Nhưng thật may chuyện đó không xảy ra, Naoko đã diễn rất tốt vai đứa cháu gái gặp lại ông. Thậm chí giữa chừng nàng còn liếc về phía Hirasuke, khẽ nháy mắt để không ai trông thấy, ra hiệu cho Hirasuke biết là nàng vẫn ổn.
Nhưng đầu xuôi không có nghĩa là đuôi sẽ lọt. Mặc dù trên thực tế thì mọi chuyện ổn vì Naoko vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả ở những tình huống nhạy cảm.
Sự bình tĩnh này bị phá vỡ khi hai người ngồi quây quần ăn tối cùng mọi người.
Bữa tối hôm nay do Yoko, con gái cả và Tomio, con rể của ông Sanro nấu. Đúng là kế nghiệp quán mì soba có khác, cả hai đều nấu ăn rất ngon. Món ăn được bày trên khay của từng người trông tinh tế và tuyệt hảo tới mức biết ngay những món này không thể làm qua loa được.
Đang ăn bỗng Sanro đứng dậy đi ra ngoài. Mọi người cứ nghĩ ông đi vệ sinh nhưng mãi không thấy ông quay lại. Tất cả đang hỏi nhau không biết ông làm gì thì Sanro quay lại. Ông chia phần mì của ông ra làm đôi rồi để sang một đĩa khác.
“Bố làm gì thế?” Yoko hỏi.
“Bố đã hứa với Monami từ ngày xưa.” ông nhìn Naoko mỉm cười.
Ánh mắt Naoko đầy vẻ lo lắng, không hiểu là ông Sanro đã hứa gì.
“Cháu quên rồi à? Cháu chả bảo muốn được ăn mì soba của ông một lần còn gì?”
“À...” Naoko nói, mặt nhẹ nhõm hẳn.
“Thế Monami chưa bao giờ được ăn mì của ông à?” Tomio ngạc nhiên hỏi.
“Hình như chưa phải không?”
Bị Sanro hỏi, Naoko khẽ gật đầu.
“Đúng là nhà bán có khi lại chẳng muốn ăn í nhỉ.” Yoko cười khúc khích.
“Bố lúc nào cũng muốn cho Monami ăn nhưng con Naoko bảo là nó chán mì soba rồi, không cần, nó ăn món khác, đâm ra Monami cũng không được ăn.” Đây là lần đầu tiên ông Sanro nhắc đến tên Naoko kể từ khi Naoko và Hirasuke về. Không ai nói gì về điều này. Tuy nhiên Hirasuke nhận ra nét mặt Naoko thoáng chút ngạc nhiên.
“Cháu ăn thử đi. Ông làm cho cháu đấy. Cả Hirasuke nữa.” Ông Sanro đặt đĩa mì và bát nước chấm trước mặt Naoko và Hirasuke.
“Thảo nào hôm nay con nghe thấy tiếng bố gõ bộp bộp trong cửa hàng, hóa ra là làm cái này.” Yoko nói.
Hirasuke quyết định ăn mà không khách khí. Ngẫm ra thì đúng là gã cũng chưa được ăn mì ông Sanro làm lần nào.
Sợi mì dai nhưng đưa lên là trôi tuột vào miệng. Lúc ăn có thể cảm nhận được hương vị đặc trưng của mì soba. “Ngon tuyệt!” Hirasuke thốt lên.
Ông Sanro mừng rỡ. Vẫn khuôn mặt rạng rỡ đó, ông quay sang Naoko. “Monami thấy thế nào?”
Gương mặt ông Sanro đột nhiên trở nên hốt hoảng. Hirasuke nhìn Naoko. Nàng đang gục xuống khóc, tay vẫn cầm bát nước chấm và đũa. Nước mắt rơi lã chã, thấm cả xuống chiếu.
Bây giờ không phải lúc để đùa. Chắc Monami cho nhiều mù tạt quá. Không ai nói được câu gì. Tất cả đều nhìn Naoko.
“Sao thế?” Hirasuke lên tiếng.
Naoko khẽ mỉm cười. Nàng lấy khăn mùi soa từ trong túi xách để bên cạnh lau nước mắt.
“Cháu xin lỗi.” Nàng cúi đầu.
“Chắc là ông nói điều gì không phải rồi.” Sanro đặt tay lên mái đầu chẳng còn mấy tóc.
“Không phải đâu. Cháu xin lỗi.” Naoko xua tay. “Tại cháu nhớ mẹ. Mẹ cháu bảo là mẹ thích mì của ông. Cháu muốn mẹ cháu được ăn mì này... thế là cháu khóc.”
Yoko cũng bắt đầu sụt sùi. Ông Sanro tuy không khóc nhưng nét đau buồn hiện rõ trên nét mặt.
Hirasuke và Naoko được xếp ở phòng rộng tám chiếu đối diện với phòng ăn ban nãy, ở giữa là hành lang đi lại. Trước đây phòng này dùng làm nhà kho nhưng giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Yoko và Tomio mang lại hai bộ chăn đệm, trải cạnh nhau.
Sau khi Yoko đi, Naoko thì thào: “Hỏng mất rồi.”
“Việc em khóc ban nãy á?” Hirasuke hỏi.
“Vâng.” Naoko gật đầu.
“Trước đó em cực kỳ bình tĩnh. Không hề thấy quá xúc động gì cả. Thậm chí em còn suýt phì cười khi nghe bố xưng ông với em cơ. Nhưng món mì soba đó...” Naoko nắm chặt bàn tay đang để trên đầu gối. “Đó là mì soba của bố. Hương vị đó em đã ăn từ hồi còn bé. Bao nhiêu chuyện bỗng nhiên hiện ra trong đầu em, rồi nước mắt cứ thể chảy ra. Em không muốn khóc đâu nhưng không dừng lại được.”
Nước mắt lăn thành vệt dài trên má Naoko. Nước mắt chảy xuống tận cằm và đọng lại thành giọt.
Hirasuke lại gần Naoko, ôm lấy bờ vai nàng. Ngực áo gã thẫm ướt nước mắt của Naoko.
“Bố à,” Naoko nói, mặt vẫn áp vào ngực Hirasuke. “Mình mau về Tokyo thôi. Nơi này đúng là quá khổ sở đối với con.”
“Ừ được rồi.” Hirasuke nói, trong bụng thầm nghĩ giờ có hai người Naoko phải gọi là “bố”.
Hôm sau rất đông họ hàng nhà Naoko tới chơi. Bởi hôm nay có lễ cúng nữa. Hirasuke và Naoko có mỗi việc phải chào thôi cũng mệt lả cả người. Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên khi trông thấy Naoko: “Trời, giống Naoko quá.” Một bà cô trước đây rất yêu chiều Naoko còn khóc lóc bảo: “Cứ như là con Naoko sống lại ấy.”
Sau khi tất cả cùng viếng mộ về, mọi người cùng ăn uống ở phòng khách giống như tối hôm trước. Hôm nay tấm bình phong ngăn với phòng bên cạnh đã được dỡ ra nên phòng trở nên khá rộng.
“Cháu Monami có bạn trai chưa?” Em họ của Naoko hỏi. Đó là một phụ nữ phốp pháp, rất hay cười.
“Làm gì có ạ.” Naoko trả lời với giọng điệu đúng là của một học sinh cấp III.
“Thế à? Lạ nhỉ. Dì tưởng dễ thương như Monami thì bọn con trai đâu có để yên cho chứ.”
“Nó vẫn còn trẻ con mà.” Hirasuke nói xen vào. Ông chú Naoko nghe thấy thế liền cười.
“Chỉ có các ông bố mới nghĩ con mình còn bé thôi. Con gái thì phải làm đúng việc cần làm. Như anh Sanro ấy, trước anh ấy cứ nghĩ con bé Naoko chẳng có anh nào thèm ngó ngàng tới. Thế mà xem nào. Lên Tokyo kiếm ngay được một anh rồi lấy làm chồng. Hôm cưới con bé á, anh Sanro cứ khóc mãi ở phòng đợi đấy.”
“Anh chả khóc là gì. Anh còn bảo muốn đấm cho thằng đấy một phát nữa.”
“Hả?” Bất giác Hirasuke đặt tay lên má.
“Anh nói thế bao giờ. Chú này, đừng vớ vẩn.” “Được rồi, được rồi.”
Mọi người xung quanh vừa cười, vừa can cuộc cãi nhau vô bổ của hai anh em già cả.
Bữa cỗ kéo dài tới hơn tám giờ tối. Những bà vợ không uống rượu thì lái xe đưa các ông chồng về, ai về nhà nấy. Có người nhà ngay gần đó nên đi bộ về.
Tắm xong, Naoko nằm dài trên chăn đọc truyện. Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng thở đều của nàng. Có vẻ Naoko rất mệt.
Hirasuke xem ti vi tới khoảng chín rưỡi thì vào phòng tắm. Nhà này vẫn còn dùng bồn tắm bằng gỗ. Bồn tắm khá rộng, kê đầu lên thành bồn tắm thì có thể duỗi thẳng chân ra được. Hirasuke nhớ lại lần đầu tiên đến ngôi nhà này. Gã cũng đang ngâm mình trong nước ấm giống thế này, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Gã đáp lại thì cửa mở, Naoko ló mặt vào.
“Nước đủ ấm không anh?” Nàng hỏi.
“Đủ.” Gã trả lời.
“Thế thì tốt rồi. Nếu nguội thì để em cho thêm củi.” “Ở đây vẫn dùng củi à?”
“Vâng. Phòng tắm này như di sản văn hóa ấy.” Nói rồi Naoko đóng cửa lại.
Sau khi tắm và gội đầu xong, Hirasuke vào lại bồn tắm thì nước đã hơi nguội. Nghĩ Naoko vẫn còn ở ngoài nên gã gọi Naoko bảo cho gã thêm củi.
Không có tiếng trả lời. Gã gọi thêm mấy lần nhưng vẫn không ai trả lời. Đúng lúc gã thôi không gọi nữa thì một thứ đập vào mắt gã. Đó là nút làm nóng lại nước trong bồn được gắn trên tường. Hóa ra chẳng phải là củi gì. Đây là bồn tắm dùng ga thông thường. Gã đã bị Naoko cho một vố.
Gã không hiểu có đúng là Naoko định gạt gã hay không. Nếu nghĩ một chút sẽ hiểu ngay Naoko chỉ đùa. Vì gã còn dùng cả vòi hoa sen để gội đầu cơ mà.
Lần đấy, tắm xong gã không nói gì với Naoko. Naoko cũng không thấy nói gì với gã. Vì thế mà chuyện có phải nàng đứng bên ngoài cố nén cười khi nghe gã gọi hay không đến bây giờ gã vẫn không biết.
Tắm xong, gã đang đi về phòng thì nghe thấy tiếng gọi từ phòng khách: “Hirasuke đấy à?” Gã kéo cửa. Sanro đang ngồi một mình uống whisky đã pha loãng với nước. “Bố uống thêm à?” Hirasuke hỏi.
“Hả, gì cơ. Rượu này uống để cho dễ ngủ thôi. Sao? Uống cùng bố nhé?”
“Vâng, cũng được.” Hirasuke ngồi xuống trước mặt Sanro.
“Pha thêm nước nhé?”
“Vâng ạ.”
Sanro bắt đầu chế rượu cho Hirasuke. Trông thấy có chiếc ly sạch và rất nhiều đá để sẵn đó, Hirasuke đoán có vẻ Sanro có ý định uống với gã nên mới ở đây. Thức ăn của bữa cỗ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên đĩa giờ là món cá trích khô nướng.
“Nâng cốc cái đã.”
“Con xin.”
Sau khi chạm nhẹ cốc, Hirasuke uống cốc rượu mà bố vợ pha. Rượu không đậm mà cũng không nhạt, tỉ lệ vừa đủ cho người vừa mới tắm xong. “Người nấu ăn tinh tế ở những lúc thế này đây.” Hirasuke thầm khâm phục.
“Cảm ơn các con đã về. Mọi người vui lắm đấy.” Sanro cúi đầu.
“Đừng mà bố.” Hirasuke xua tay.
Mai Hirasuke và Naoko sẽ về. Chuyện này mọi người đều đã biết.
“Mới lâu không gặp mà thấy Monami lớn hẳn nhỉ? Thế này là ổn rồi. Bố cứ lo mẹ nó mất, không biết sẽ thế nào. Vậy mà một tay anh đã nuôi dạy nó được như thế. Bố nói thế này hơi buồn cười, nhưng thay mặt con Naoko đã mất, bố có lời cảm ơn anh.”
“Con chẳng làm gì đặc biệt đâu ạ. Con vẫn làm như bình thường thôi.”
“Đâu có, cái bình thường đó cũng không dễ dàng gì. Công việc của anh cũng bận rộn nên chắc chắn là vất vả.”
Ông cụ vừa nhai cá trích nướng, vừa nhắc đi nhắc lại từ “vất vả”.
Hirasuke cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Với cả là, chỉ mình anh nên chắc có nhiều chuyện cũng không tiện.”
“Không ạ, không sao đâu ạ. Na... Monami làm được rất nhiều việc.”
“Con bé Monami ấy, sau này mới là vất vả đây. Ban nãy bố có nghe nó định thi vào khoa y hả. Nếu thế thì làm thế nào được việc nhà.”
“Vâng, đúng thế ạ.” Hirasuke ngắm thứ chất lỏng màu vàng hổ phách nhạt trong chiếc ly. Gã bắt đầu hiểu ra ý ông cụ là gì.
“Hirasuke này, ông cụ giọng nghiêm trang, con không cần phải làm tròn bổn phận với Naoko đâu.” Hirasuke nhìn mặt bố vợ. Đúng là ông cụ muốn nói đến chuyện đó.
“Con vẫn trẻ. Còn mấy chục năm nữa mới bằng bố bây giờ. Con không cần phải gắng sống một mình suốt quãng đời đó. Nếu con muốn thì con cứ lấy vợ, không việc gì phải ngại ngần ai cả. Bố sẽ ủng hộ con.”
“Cảm ơn bố. Nhưng con vẫn chưa thể nghĩ tới chuyện đó.”
Hirasuke nói xong, ông Sanro lắc đầu tới hai, ba lần.
“Con nói vậy nhưng thời gian trôi nhanh lắm, bố vừa bảo con còn trẻ nhưng thật ra cũng không còn nhiều thời gian đâu. Bố nghĩ con nên sớm suy nghĩ nghiêm túc về việc này đi.”
“Dạ.” Hirasuke cười ậm ừ.
“À, tất nhiên là bố không ép.”
Thấy ly của Hirasuke hết, ông Sanro liền pha thêm cốc khác.
“Thôi, con chỉ uống một ly thôi.” Hirasuke xin phép.
Lúc gã chuẩn bị về phòng thì mồ hôi trên người cũng đã ráo. Quả đúng là đất Shinshu vì trong phòng không hề bật điều hòa. Gã thay quần áo ngủ rồi chui vào trong chăn.
Naoko xoay mình về phía Hirasuke. Nàng mở mắt hỏi: “Vừa nói chuyện với bố hả?”
“À... ừ...”
“Bị bảo là lấy vợ đúng không?”
“Em nghe thấy à?”
“Thì giọng bố mình to thế mà.” “Bố mình” ở đây chắc là ông Sanro.
“Mệt thật đấy.” Hirasuke nhăn nhó.
“Chồng đã bao giờ nghĩ tới chuyện tái hôn chưa?" Giọng Naoko rất nghiêm túc.
“À, tưởng tượng ra thì có." Khuôn mặt của Hashimoto Taeko chợt hiện lên nhưng rồi tan biến ngay. “Nhưng chưa bao giờ anh nghĩ một cách cụ thể cả.”
“Chồng đang cố không nghĩ đến à?"
“Chỉ là anh không muốn nghĩ thôi. Vì anh có Naoko rồi.”
Naoko cụp mắt xuống, xoay người ngược hẳn lại rồi khẽ nói. “Cảm ơn chồng. Nhưng như vậy ổn không?” “Ổn mà.” Hirasuke nói trong khi Naoko vẫn nằm quay lưng lại.
Sau đấy không thấy Naoko nói gì nữa. Hirasuke cũng nhắm mắt lại.
Gã tự xác nhận lại với bản thân rằng liệu thế này có ổn thật không. “Mình có Naoko rồi. Mình đã có một người vợ mà chỉ mình mình nhìn thấy, người khác thì không. Thế là đủ. Thế là đủ hạnh phúc rồi.”
Đầu óc gã trở nên mơ màng. Rồi gã chìm vào giấc ngủ mà vẫn nghĩ mọi chuyện như vậy là ổn.
Sáng sớm hôm sau, Hirasuke và Naoko chuẩn bị quay về Tokyo. Cứ mỗi lần về quê là lại được cho bao nhiêu là quà nên cốp xe của chiếc sprinter chật cứng. Hàng ghế sau cũng đầy túi giấy và thùng quà.
“Nhớ nghe lời bố cháu đấy. Tết lại về chơi nhé.” Đứng cạnh cửa xe bên ghế phụ, ông Sanro nói.
“Vâng, cháu sẽ về. Ông giữ gìn sức khỏe nhé."
“Ừ ừ, cảm ơn cháu.” Ông Sanro gật đầu, đôi mắt đang nhắm nghiền trông như một nếp nhăn nằm trên trán.
Hirasuke cho xe chuyển bánh. Ánh nắng chiếu
xuống mặt đường nhựa báo hiệu trời hôm nay sẽ lại nóng bức. Tối qua xem ti vi, gã đã biết bắt đầu xuất hiện cảnh tắc đường do dòng người ồ ạt từ quê lên. Gã đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Đi được một đoạn, Naoko nói: “Đợi chút.” Hirasuke tạt xe vào lề đường.
“Sao thế?” Hirasuke hỏi.
Naoko ngoái lại nhìn đằng sau rồi thở dài.
“Cứ nghĩ sẽ không bao giờ về đây nữa là em lại thấy buồn.”
“Tại sao? Nếu muốn em có thể về mà.”
Naoko lắc đầu.
“Em không về nữa đâu. Gặp mọi người ở nhà em đau lòng lắm. Đối với mọi người, em đã chết rồi. Em không còn nữa thì thế giới của những người đó cũng nên khép lại. Có về đó thì em cũng chỉ hiện lên như một linh hồn mà thôi.” Mắt Naoko bắt đầu ngân ngấn nước. Nàng lôi khăn mùi soa ra. “Em xin lỗi. Em chỉ muốn khóc chút thôi. Thôi, không nhõng nhẽo nữa. Chồng cho xe chạy đi, không sao đâu.”
Hirasuke không nói gì, nổ máy cho xe chạy.
Từ tận đáy lòng gã nhận ra, giờ chỉ mình gã mới là gia đình thật sự của người con gái này. Trên cuộc đời này chỉ còn mỗi gã và nàng mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]