Một giấc ngủ sâu, tỉnh lại đã là buổi trưa.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bình thản yên tĩnh như vậy. Đã bao lâu chưa từng có cuộc sống như thế rồi? Hắn không có ở đây ba năm, mỗi một ngày nàng đều buộc mình lớn lên, chính là vì có thể sớm trở lại bên cạnh hắn. Nhưng mà thực sự đón lấy trọng trách này, mới biết đến cỡ nào nặng nề, rốt cuộc cũng hiểu rõ, người nọ đã từng sống khổ cực cỡ nào bất đắc dĩ cỡ nào.
Tất cả đều chỉ là vì thủ hộ, vậy mà trả giá cao, là quá nhiều quá nặng.
"Đang suy nghĩ gì?"
Nàng nghe được một giọng nói ôn hòa, ngước mắt.
Hắn quay lưng về phía mặt trời, ánh mắt sáng như nước sơn, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt.
Nhìn hắn, nàng hơi chần chờ, cuối cùng nói: " Muội truyền vị trí Cốc chủ cho Duyệt đại ca."
"Ừ." Hắn khẽ mỉm cười.
"Huynh không phản đối sao?"
"Những năm này tất cả những gì muội làm, ta đều thấy được. Ảnh nhi, muội thực sự trưởng thành rồi. Ta tin tưởng quyết định hiện giờ của muội, đều đã nghĩ sâu tính kỹ."
"Ba năm qua, muội thấy rõ ràng, Duyệt đại ca ở trong cốc rất được lòng người, võ công tài trí đều không thua muội, để Tuyệt Vân Cốc trong tay hắn, muội rất yên tâm." Cắn cắn môi, nhìn hắn, từ từ nói, "Huynh biết, muội cũng không quyến luyến vị trí Cốc chủ. Ở Tuyệt Vân Cốc ba năm, là vì để cho mình trở thành cô gái đủ để sánh vai với huynh. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-hoa-hanh/3194811/chuong-10-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.