Sáng hôm sau.
Phùng Lộ Phi vừa tỉnh dậy thì cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đúng là không sấy khô tóc trước khi đi ngủ thì hôm sau quả thật rất đau đầu. Chẳng thể làm gì, Phùng Lộ Phi chỉ thở dài. Thay quần áo xong, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út rồi xuống bên dưới.
Lúc vừa đi xuống thì Phùng Lộ Phi đã nhìn thấy Từ Dịch Phàm ngồi sẵn ở bàn ăn kia rồi. Nhìn thấy Phùng Lộ Phi đi đến, nhìn thấy cô đã đeo chiếc nhẫn cưới trên tay, Từ Dịch Phàm nhếch mép cười, nói với giọng chọc ngoáy, mỉa mai:
- Ngoan ngoãn như vậy thì mới đúng. Phùng Lộ Phi, cô nên biết nghe lời như vậy thì mọi chuyện may ra còn dễ giải quyết. Đừng có tỏ vẻ cứng rắn ngoan cố.
Phùng Lộ Phi tuy tức giận nhưng vẫn cố nén. Cô ngồi xuống, cầm bánh, vừa quệt bơ vừa nói:
- Tôi đây cũng không phải con nít mà anh dùng từ “ngoan ngoãn” ấy với tôi đâu Từ Dịch Phàm à. Đúng là chẳng ra cái gì hết. Mà này, chẳng lẽ anh không biết dùng từ ngữ hay sao? Hay từ nhỏ anh học kém quá, căn bản là không biết dùng từ thích hợp? Hơn nữa, đừng bao giờ nghĩ rằng là tôi sẽ nghe lời anh, đúng là mơ giữa ban ngày.
- Mà nghe nói hôm qua cô cùng bạn đi gặp một người đàn ông, ai vậy? Mới có mấy ngày kết hôn mà đã ra ngoài gặp đàn ông rồi. Mong muốn ngoại tình nhanh như vậy sao?
- Cái gì cơ?
Mặc dù nói chuyện của cô Từ Dịch Phàm không quan tâm nhưng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dinh-menh/63471/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.