- Không thể nào. Làm sao lại có thể có chuyện thế này cơ chứ. Có phải sai không vậy?
- Triệu Tiên sinh, kết quả đã như vậy rồi, không lẽ anh muốn chúng tôi xét nghiệm lại lần nữa ư? Nếu như anh không tin bệnh viện chúng tôi thì có thể đến bệnh viện khác.
Trong khi Triệu Chí Dương có vẻ như không tin vào mắt mình thì Từ Dịch Phàm lại bình tĩnh hơn. Kết quả ngày hôm nay, anh đã đoán ra được phần nào rồi.
- Cảm ơn ông.
- Vâng.
- Chúng ta mau đi thôi.
Từ Dịch Phàm nhìn Triệu Chí Dương, bảo anh ta đi về. Triệu Chí Dương vẫn cầm báo cáo kết quả kia, anh ta không tin nó là sự thật. Mọi chuyện làm sao có thể như vậy.
- Có cần đến bệnh viện khác xét nghiệm không? Nếu muốn thì đến thẳng bệnh viện Trung tâm hoặc bệnh viện Quốc gia. – Từ Dịch Phàm đi bên cạnh Triệu Chí Dương lên tiếng.
- Thôi khỏi. Dù có đi xét nghiệm tiếp thì như thế nào? Cậu có vẻ tin bản báo cáo này.
- Vậy cậu nghĩ có lý do gì để người ta đưa cho mình một bản báo cáo kết quả xét nghiệm giả đây?
Triệu Chí Dương im lặng không nói gì cả. Anh ta vẫn chắc như đinh đóng cột là Đàm Lệ Linh chính là mẹ ruột của Hạo Văn, là Phùng Lộ Phi. Thật không ngờ bản báo cáo này...
- Lát nữa mình sẽ gửi fax cho Lệ Linh. Có thể cô ấy sẽ rất buồn khi thấy kết quả này. Mà cậu cũng đừng như vậy nữa, mọi chuyện đã ra thế này rồi, còn thay đổi được gì? Bản thân mình còn bình tĩnh được, sao cậu có vẻ còn lo hơn cả mình vậy?
Anh ta trả bản báo cáo cho Từ Dịch Phàm, không vui:
- Mình đã chắc chắn vậy rồi mà. Tại sao Đàm Lệ Linh lại không phải là Lộ Phi cơ chứ.
- Chúng ta không đoán trước được tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì đâu. Kết quả xét nghiệm như thế này cũng không phải là chuyện lạ lùng gì cả. Còn những chuyện khác, chúng ta coi như hãy chấm dứt đi, mình không muốn đào bới lên làm gì nữa.
Từ Dịch Phàm đi, Triệu Chí Dương muốn nói nhưng lại chẳng nói được gì nữa. Phải công nhận, kết quả này khiến ai cũng phải thất vọng, kể cả Từ Dịch Phàm cũng vậy.
Đàm Lệ Linh đã nhận được bản fax từ Từ Dịch Phàm, cô chỉ chú ý đến mỗi dòng kết luận ở cuối trang: "Kết quả xét nghiệm cho biết, hai người không có mối quan hệ gì cả."
Cô không biết cô đã thất vọng bao nhiêu nữa, cô hi vọng rất nhiều, mong có thể tìm lại được người thân nhưng hóa ra lại không phải. Đàm Lệ Linh thở dài nhìn ra phía cửa sổ.
Tiếng điện thoại vang lên, là của Từ Dịch Phàm.
- Dịch Phàm.... - Cô lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút buồn bã, một nỗi buồn khó tả.
- "Em đã đọc bản báo cáo kết quả xét nghiệm mà anh vừa gửi cho em rồi chứ?" – Từ Dịch Phàm nói chậm rãi.
- Em đọc rồi.
- "Em buồn hả?"
Đàm Lệ Linh im lặng một hồi rồi mới nói:
- Đúng là em rất buồn, rất rất buồn. Khi anh thông báo với em là có một người đàn ông nhận là bố của em, em đã rất vui. Em những tưởng lần này mình có thể gặp lại được gia đình, người thân,... Ai ngờ... ông trời lại phụ lòng người, ban cho em kết quả như vậy.
- "Đừng lo lắng, cũng đừng buồn nữa. Chúng ta chẳng phải vẫn còn thời gian hay sao? Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm lại được gia đình, người thân của em."
- Cảm ơn anh. Nhưng mà Dịch Phàm, nếu như anh không thể tìm được thì cũng đừng có tìm nữa. Dù anh không tìm được gia đình em, em cũng không trách anh đâu.
Lần này, Từ Dịch Phàm ở đầu dây bên kia im lặng.
- Chuyện có tìm được phần quá khứ kia hay không, em cũng không còn quan trọng nữa, mặc dù em rất muốn giống như mọi người, có một gia đình đầy đủ. Nhưng có lẽ em...
- "Không sao đâu, sẽ ổn thôi."
- Được rồi, bây giờ em còn bận việc, để khi nào rảnh em sẽ gọi điện cho anh. Tạm biệt.
Đàm Lệ Linh nhanh chóng tắt máy, nước mắt cô rơi xuống. Nhưng cô vẫn cố gắng lau hết nước mắt, thở dài lấy lại bình tĩnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]