Từ Dịch Phàm ôm một bó hoa tuyết nhược lan trắng, nắm tay Hạo Văn đi đến chỗ mộ của Phùng Lộ Phi. - Mẹ, mẹ ơi, hôm nay con và bố đến thăm mẹ đây này. Con và bố đều nhớ mẹ lắm đấy.
Hạo Văn chạy đến trước mộ của Phùng Lộ Phi, ngồi đối diện mộ. Từ Dịch Phàm thấy trước mộ của Phùng Lộ Phi cũng có một bó hoa tuyết nhược lan trắng. Có lẽ là Trương Uyển Tâm đã đến đây trước rồi. Anh cũng không quá để ý đến điều đó nữa.
Đặt bó hoa xuống bên cạnh mộ, Từ Dịch Phàm mỉm cười nhìn bức ảnh gắn trên bia mộ kia, hình ảnh Phùng Lộ Phi đang cười với một nụ cười thật ấm áp.
- Mẹ con phải đến một nơi rất xa, chưa thể quay về với chúng ta ngay bây giờ được. - Bao giờ mẹ mới về? Con thật sự rất nhớ mẹ, con không muốn cứ nhìn ảnh mẹ mãi thế này, con muốn mẹ ôm con cơ. Bố, bố nói đi xem nào. Mẹ có về hay không?
Nghe Hạo Văn nó, Từ Dịch Phàm như muốn khóc. Anh ôm lấy Hạo Văn vào trong lòng, nói:
- Mẹ vẫn chưa thể về được.
- Con rất nhớ mẹ.
Vừa ôm Hạo Văn, Từ Dịch Phàm vừa quay sang nhìn bức ảnh trên bia mộ của Phùng Lộ Phi. Tình huống thế này, anh chẳng thể làm được gì cả. Chỉ có thể đợi đến khi Hạo Văn lớn lên thôi. Khi thằng bé lớn sẽ hiểu mọi chuyện.
- Đừng khóc nữa con à. Mẹ con sẽ không vui nếu như con cứ khóc mãi thế này đấy.
- Vâng, con không khóc nữa.
- Chẳng phải con bảo có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ còn gì. Sao không nói đi.
- Vâng. Hạo Văn kể chuyện cho Phùng Lộ Phi nghe, có rất nhiều chuyện buồn cười. Cậu bé còn bảo rằng Từ Dịch Phàm dạo này bận quá, không hay ở bên cậu bé.
Từ Dịch Phàm và Hạo Văn ở nghĩa trang thêm một lúc nữa rồi đi về. Hôm nay còn là ngày sinh nhật của Hạo Văn, anh cũng nên về xem bữa tiệc tối nay chuẩn bị thế nào rồi.
.................................................
Khi hai người trở về đại biệt thự thì gặp Hạ An Nhiên và Trương Uyển Tâm. Hạo Văn vừa nhìn thấy Trương Uyển Tâm liền chạy ngay đến chỗ cô, giọng nói giận dỗi:
- Mẹ Uyển Tâm, mẹ cũng thật là quá đáng. Mẹ sao không đến thăm con vậy? Chẳng có ai chơi với con hết.
Trương Uyển Tâm cười nhẹ nhàng và đưa món quà mà cô đã mua cho Hạo Văn. - Hạo Văn, mẹ xin lỗi, chỉ là dạo này mẹ bận quá không đến thăm con được. Đây con xem, mẹ đã mua hẳn quà cho con để thay cho lời xin lỗi rồi đấy. Thích không nào?
- Thích ạ, cảm ơn mẹ Uyển Tâm.
Thằng bé thấy món quà vui quá nên cũng không giận dỗi Trương Uyển Tâm nữa. Từ Dịch Phàm thấy vậy cũng chỉ có thể mỉm cười lắc đầu. Hạo Văn từ trước đến nay không giận dai, rất dễ quên. Còn Hạ An Nhiên đứng bên cạnh vẫn cố gắng bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy. Chuyện cô gặp Đàm Lệ Linh ở cùng với Từ Dịch Phàm tại nhà hàng lần trước khiến cô đã phải suy nghĩ rất nhiều, tuy nhiên cũng không có khơi lại chuyện này mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn không thể giải đáp.
- À, bây giờ em vào trong xem bữa tiệc tối nay chuẩn bị thế nào rồi. Hai người cứ nói chuyện đi.
Hạ An Nhiên nói xong đi luôn. Từ Dịch Phàm nhìn bóng cô rồi quay sang hỏi Trương Uyển Tâm:
- Vừa rồi em có đến mộ của Lộ Phi à? Anh thấy có một bó hoa tuyết nhược lan ở đó.
- Không có, hôm nay em không có đến mộ của Lộ Phi. Em đến mộ Mĩ Thi ngày hôm qua rồi. Với lại em cũng không có mang theo hoa tuyết nhược lan đến đó. Nhưng mà đã có chuyện gì sao hả anh? – Trương Uyển Tâm vừa bế Hạo Văn vừa trả lời.
- À không, cũng không có gì đâu. Chắc có lẽ là bên gia đình của cô ấy đến thăm ấy mà.
Nhưng đột nhiên lúc này Từ Dịch Phàm lại nhớ đến Hoắc Tử Minh. Cũng có thể Hoắc Tử Minh đã đến mộ của Phùng Lộ Phi.
- Có lẽ là vậy. Mà dạo này em cũng bận quá nên không thể đến thăm Hạo Văn thường xuyên được. Chuyện của anh em cũng đã nghe Chí Dương nói qua rồi. Anh cũng nên quyết định mọi thứ đi. Em nghĩ chuyện này, Lộ Phi cũng sẽ không trách anh đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]