Chương trước
Chương sau
Từ Dịch Phàm đứng dậy đối diện với Hạ An Nhiên, anh cũng không ngờ cô lại ở đây.

- An Nhiên? Em cũng ở đây sao?

- À, em đến đây ăn trưa với bạn ấy mà. Anh có hẹn với khách hàng hả? Em làm phiền anh rồi?

- Không có gì đâu, chỉ là...

Đúng lúc này thì Đàm Lệ Linh bước đến. Nghe thấy tiếng giày cao gót ở phía sau thì Hạ An Nhiên vội quay lại.

“Phùng Lộ Phi?”

Hạ An Nhiên hết sức kinh ngạc khi bắt gặp Đàm Lệ Linh. Cô trở nên bối rối hơn bao giờ hết. Những suy nghĩ cùng sự ngạc nhiên tột độ kia nhanh chóng bủa vây Hạ An Nhiên.

“Phùng Lộ Phi? Cô ta... cô ta tại sao lại có thể ở đây được? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô ta, không phải là cô ta… Mọi chuyện... mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?” Hạ An Nhiên đang lo lắng với những suy nghĩ cùng sự kinh ngạc. Từ Dịch Phàm thì bình thản không nói gì. Đàm Lệ Linh đành lên tiếng phá tan bầu không khí có vẻ “âm u” kia:

- Chắc là tôi đã làm phiền hai người nói chuyện rồi phải không? Tôi nghĩ rằng tôi nên tránh mặt một lát thì tốt hơn. Dịch Phàm, hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một lát.

- À không không, không cần đâu... Tôi... tôi mới là người nên rời khỏi đây mới phải.

Hạ An Nhiên quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, ấp úng nói:

- Dịch Phàm... em... em cũng phải đi trước đây không bạn em lại chờ. Hẹn gặp lại anh sau. Tạm biệt anh.

Rồi Hạ An Nhiên cúi đầu xuống, nhanh chóng rời khỏi đây với khuôn mặt lo sợ vô cùng. Từ Dịch Phàm cũng không ngăn Hạ An Nhiên lại hay làm bất cứ điều gì khác.

- Tôi mà quay lại muộn thêm một chút nữa thì hai người có thể sẽ nói chuyện thoải mái hơn rồi. Ban đầu tôi lại cứ nghĩ đó là nhân viên phục vụ hay quản lý gì đó ở đây cơ. Nhưng nhìn kỹ thì không phải. Chà, có lẽ vì sự xuất hiện của tôi mà cô gái ấy trở nên bối rối hơn hẳn. Tự nhiên thấy có gì đó áy náy.

Bọn họ ngồi xuống ghế, Từ Dịch Phàm nói:

- Nghe như cô đang tự trách bản thân mình vậy. Không có gì đâu, đừng tự trách bản thân.

- Tôi cũng có một phần nào đó tự trách bản thân mình, trong trường hợp như thế này thì không thể không tự trách được, ai cũng như tôi thôi. Anh nói có phải không? Chính bản thân anh cũng sẽ như vậy. Nhưng mà tôi có điều thắc mắc là tại sao anh không đuổi theo cô bạn gái kia của anh và giải thích luôn cho cô ấy hiểu đi? E rằng là cô ấy sẽ hiểu lầm đấy. Tôi không muốn bị người ta hiểu lầm gì đâu. Nhất là dính phải hiểu lầm với anh, càng khó nói hơn. - Bạn gái? Cô thấy cô ấy giống bạn gái của tôi sao? Không phải là đoán mò đấy chứ?

Từ Dịch Phàm nghe vậy thì nhíu mày ngạc nhiên. Đàm Lệ Linh cười, uống ngụm cafe rồi nói tiếp:

- Tất nhiên, là bạn gái. Nếu cô ấy là người nhà hoặc bạn bè của anh thì khi gặp tôi cô ấy đã không mất tự nhiên đến như vậy đâu nhỉ? Có phải không nào? Cô ấy chắc chắn sẽ còn nói với anh vài câu nữa rồi mới rời đi, hẳn sẽ nói chuyện rất tự nhiên, khéo khi còn quay sang hỏi han tôi cũng nên. Biểu hiện như vừa rồi chẳng phải đã nói lên tất cả rồi còn gì. Cô ấy gọi hẳn tên anh ra như vậy, lại hơi ấp úng, có phần e ngại. Chỉ là bạn gái mới như vậy thôi. Với lại cô ấy gặp tôi, có thể nghĩ tôi là đối tác của anh, nhưng dù có biện minh thế nào cũng không thể không có suy nghĩ gì. Còn nữa, vừa rồi tôi cũng gọi thẳng tên anh ra như thế, cô bạn gái này của anh sẽ nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ không bình thường quá mức đến nỗi gọi như vậy đâu.

- Chỉ có ngần ấy điều thôi mà cô đã chắc chắn rằng Hạ An Nhiên là bạn gái của tôi sao? Kết luận có phải nhanh quá không? – Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh, bình thản nói.

- À, thì ra cô gái vừa rồi tên là Hạ An Nhiên hả? Tên cũng thật hay đấy. Nhưng cô ấy không phải người nhà hay bạn bè, cũng chẳng phải bạn gái của anh, vậy cô ấy là ai đây?

Từ Dịch Phàm chỉ im lặng không nói được gì thêm nữa. Đúng là có nhiều người nói rằng Hạ An Nhiên là bạn gái anh, anh cũng chưa từng nghĩ đến mấy cách gọi này.

- Tôi nói đúng rồi còn gì nữa. Bây giờ thì Từ Tổng giám đốc hết đường chối cãi rồi đấy nhé. Hóa ra cũng có lúc anh không đáp trả được câu nói của người khác cơ đấy.

- Thôi, đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Mà có phải chúng ta nên bàn luận tiếp vấn đề còn đang dang dở vừa nãy hay không? Tôi cũng có một số điều muốn hỏi cô.

- Anh nói đúng, đúng là cần phải bàn luận thêm. Nhưng tôi nghĩ là nên ăn trưa đã rồi sẽ tiếp tục bàn bạc về vấn đề ấy. Nếu không ăn chắc tôi và anh sẽ chết đói mất.

- Được.

Rồi Đàm Lệ Linh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến. hai người gọi đồ ăn, những món khá đơn giản. Khi bữa trưa kết thúc, họ nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục bàn bạc công việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.