Phòng ngủ.
Sau khi gọi điện báo bình an cho bên phía Phùng gia xong, Phùng Lộ Phi cũng nhanh chóng đi tắm. Vì tay đang băng bó nên Phùng Lộ Phi cũng mất khá nhiều thời gian để tắm. Đến lúc ra ngoài thì thấy Từ Dịch Phàm đã ngồi sẵn ở trên giường rồi. Muộn thế này rồi mà anh vẫn còn ở phòng của cô, sao không đi nghỉ đi nhỉ?
- Ủa Từ Dịch Phàm, sao anh lại ở đây thế? Trời cũng đã khuya lắm rồi đấy, anh cũng nên đi nghỉ đi. Cũng không cần phải lo cho em đâu, em vẫn ổn. Chỉ là bị thương nhẹ ở tay thôi, không phải là gãy tay gì cả, chưa đến mức không làm được việc gì.
- Vừa rồi là em hỏi tôi tại sao lại ở đây hả? Có đúng không vậy? – Từ Dịch Phàm quay sang hỏi Phùng Lộ Phi.
- Phải. Hỏi như thế thì có làm sao đâu chứ. Em nhắc lại, bây giờ cũng đã muộn rồi đấy, anh cũng nên trở về phòng mà nghỉ ngơi đi. Không sáng mai thức dậy lại mệt mỏi.
- Em muốn đuổi tôi?
Phùng Lộ Phi nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm, cô chẳng hiểu anh hiện giờ đang nói những gì.
- Mẹ đã sắp xếp cho chúng ta ngủ trong phòng này. Em đuổi tôi, tôi biết ngủ ở đâu?
- Hả? Anh nói cái gì đấy hả? Đừng bảo là em nghe nhầm đấy.
Phùng Lộ Phi kinh ngạc nhìn Từ Dịch Phàm. Những lời này… cô không nghe nhầm đấy chứ?
- Còn hả cái gì nữa? Những lời mà tôi vừa nói em không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dinh-menh/1890382/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.