Nghe thấy Từ Dịch Phàm nói như vậy, Phùng Vĩnh Khang ngồi từ nãy giờ mới lên tiếng:
- Đi du lịch sao? Mà cũng phải, Dịch Phàm nói đúng. Nên đi du lịch để cho khuây khỏa. Mà bố mẹ có muốn đi du lịch như vậy không? Con đăng ký cho bố mẹ một chuyến đi nhé?
- À… thế cũng được, thế cũng được. Con đăng ký giúp bố mẹ một chuyến đi. Lâu lắm cũng không đi du lịch rồi.
Phùng phu nhân vui vẻ lên tiếng.
- Vâng ạ.
- Bố mẹ, con ra ngoài đây ạ.
Phùng Hiểu Nguyệt nói với giọng không vui. Sau đó cô ta đứng dậy đi ngay ra ngoài. Cả Phùng lão gia, Phùng phu nhân lẫn Phùng Vĩnh Khang đều không còn gì để nói.
- À bố mẹ, con có mua chút quà đấy, bố mẹ xem có vừa ý không. Bố mẹ cũng biết rồi đấy, công việc của Dịch Phàm rất bận nên sẽ không thể ở lại Phùng gia lâu hơn được. Chiều này chúng con sẽ trở về. – Phùng Lộ Phi mãi lên tiếng sau một hồi im lặng.
- Ừ, nếu như công việc của Dịch Phàm đã bận rộn như vậy thì bố cũng không bắt ép các con ở lại lâu.
- Được rồi, mấy bố con cứ ở đây nói chuyện đi, để tôi vào bếp xem thế nào. Hôm nay tôi sẽ đích thân nấu bữa trưa. Lộ Phi à, mẹ sẽ làm những món mà con thích nhất.
- Cảm ơn mẹ.
Nói xong thì Phùng phu nhân vui vẻ đứng dậy đi ngay vào trong bếp. Phòng khách cũng chỉ còn có mỗi Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dinh-menh/1890340/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.