Lúc này Gia Ly đang nằm nhắm mắt, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô đang lắng nghe giai điệu của bản nhạc không lời nhẹ nhàng vang lên. Hôm trước khi Tuấn Phong đến báo cho cô cái tin chấn động này, cho đến bây giờ cô vẫn không dám tin. Hóa ra bao năm qua cô cứ nghĩ rằng mình là con gái nhà họ Trần lại không phải. Vậy mà bao năm qua cha mẹ vẫn yêu thương cô đến như vậy.
Cô vừa bất ngờ lại xúc động. Nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng về thân phận của mình. Thực chất cô là ai?
Gia Ly biết Tuấn Phong vẫn chưa hoàn toàn nói ra hết sự thật. Tuy nhiên cô cũng không có nôn nóng. Cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông của mình chắc chắn không có ý định hại cô, chỉ là phải có chuyện gì rất nghiêm trọng, hoặc là đặc biệt thì trong đầu cô mới có thể xuất hiện một đồ vật như thế.
Hóa ra bao lâu nay, cô làm gì, nhìn thấy gì đều có người ở phía sau quan sát. Đấy, nói không khó chịu chính là nói dối.
Tuấn Phong bước vào đi tới bên giường nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Gia Ly đưa lên miệng in xuống một nụ hôn. Anh mỉm cười nói: “Em đừng quá lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Nói cho em một chút, cha mẹ em là ai?” Gia Ly nhìn thẳng vào mắt Tuấn Phong đưa ra yêu cầu của mình.
Anh vòng tay qua vai ôm lấy người phụ nữ vào trong lòng, dựa lưng vào thành giường. Lát sau giọng nói đều đều vang lên: “Cha mẹ em vẫn còn sống.”
“Để nói về họ, anh cần cho em biết điều này. Anh là một đặc vụ ngầm của đội đặc vụ Bella. Nhiệm vụ của anh là ở phía sau đưa ra chiến thuật tác chiến, có thể coi như quân sư. Trọng Đạt là đội trưởng, Duy Hoàng chịu trách nhiệm thu thập tin tức. Bá Tùng ở mảng ám sát chính trị, Minh Quân chuyên về chế tạo vũ khí, cùng một số thành viên khác mà em chưa gặp. Con chíp trong đầu em là một loại thiết bị theo dõi thế hệ đầu của Bella bán ra, độ bền một trăm năm trong bộ não con người.”
Anh ngừng một lát lại nói tiếp: “Mục đích của người làm điều này anh không rõ nhưng hẳn có liên quan tới cha mẹ em. Cha em là Hoàng Minh, một ông trùm hắc đạo ở Thái. Cũng là cha của Quốc Dũng….”
Cứ thế, Tuấn Phong kể ra toàn bộ những gì anh ấy biết cho Gia Ly nghe. Cô cảm thán: “Vậy là mẹ Lam Anh và cha Trần chính là được bà Yod đó gửi gắm em. Mẹ em không phải là bà ta, vậy là ai?”
“Anh cũng không rõ.”
“Xuân Lan hẳn không biết điều này, nên lúc trước bà ta mới muốn em lấy Quốc Dũng.” Gia Ly thở dài nói.
“Đúng vậy. Nhiều khả năng người cấy chíp là bà Yod, đây là một người phụ nữ quá mức mạnh mẽ. Chúng ta nên cẩn trọng vẫn hơn. Em nghỉ đi.”
“Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ, em khỏe lắm. Bọn chúng đã hành động chưa?”
“Rồi.” Tuấn Phong gật đầu: “Minh Châu đang ở nhà họ Trần.”
“Cái gì?” Gia Ly không dám tin trợn mắt hỏi.
***
Hai tiếng sau ở nhà họ Trần. Trong phòng khách.
Vừa mở cửa bước ra ngoài, liếc nhìn hiện trường, bà Lam Anh hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
“Ly, tớ chỉ xin ở tạm đây ít ngày thôi. Quốc Dũng mà bắt được sẽ không tha cho tớ, cậu biết mà.” Minh Châu nói bằng ngữ điệu năn nỉ nhưng ánh mắt không giấu nổi tia ghen ghét nhìn về phía Gia Ly.
Mặc dù bà Lam Anh không thích cô ả, nhưng vì đang cần câu mồi nên bà ấy cũng không dám để Gia Ly làm quá mà hiểu ý người đấm người xoa.
“Từ khi con đi lấy chồng ít khi về nhà. Mẹ cũng thấy hơi buồn. Minh Châu ở đây ít bữa vừa hay giúp nhà cửa bớt hiu quạnh.” Bà ấy ngồi xuống ghế mỉm cười nói.
Gia Ly cười lạnh: “Cô đúng là không đơn giản nha... Lợi hại... lợi hại! Lấy được cả lòng mẹ tôi.”
Sau đó cô quay sang nói với Tuấn Phong: “Anh, em chợt nghĩ ra muốn ở đây một thời gian, anh thấy sao?”
“Được.” Tuấn Phong gật đầu hùa theo đáp.
Minh Châu ngoài cười nhưng trong không cười: “Oa, hai người thật hạnh phúc, đi đâu cũng có nhau nha.”
Ngoài mặt cô ta khen ngợi nhưng thật ra là đang châm chọc. Một tên chồng tật nguyền vô dụng lúc nào cũng chạy theo bám váy vợ. Giờ đây còn sắp lìa đời. Cứ nghĩ tới không bao lâu nữa Gia Ly sẽ thành một góa phụ là cô ta lại sung sướng. Vẻ mặt hớn hở không hề che giấu lộ ra sự đắc ý.
Tuấn Phong nhướng mày, mọi phản ứng của cô ta anh đều quan sát tỉ mỉ. Nếu đúng như những gì anh suy đoán thì cô ta chính là con bài ẩn mà Xuân Lan dùng để ra tay hạ độc lần này.
Gia Ly giễu cợt: “Nếu cô thích tôi có thể gọi Quốc Dũng đến cho cô. Khỏi cần hâm mộ.”
Minh Châu ôm ngực làm như đau đớn khó nhọc nói: “Ly, từ khi nào cậu lại như vậy. Cậu thừa biết tớ và anh ta…”
“Lần trước cô chả nói hai người là đã có thời gian tìm hiểu, là thực lòng yêu và tự nguyện đến với nhau đấy thôi.” Gia Ly lim dim mắt nhắc lại chuyện cũ.
Minh Châu không nói lại được liền bực bội trừng mắt liếc Gia Ly một cái.
Gia Ly tỉnh bơ nói: “Nếu cô thấy ở đây không hợp thì cửa kia cứ bước.”
[Ta nói đuổi người mà cô ta không đi cứ bám dai như đỉa, đuổi nó cũng khoái!]
“Ly, tớ biết trước kia tớ không phải đã làm nhiều chuyện có lỗi với cậu. Bây giờ tớ xin lỗi cậu, thực lòng xin lỗi cậu. Đừng đuổi tớ đi, van xin cậu.” Minh Châu quỳ thụp xuống đất, cúi đầu đau khổ nói. Tiếng khóc nức nở vang lên nghe như thật đáng thương lắm.
Gia Ly cười một tiếng, khóe miệng lộ ra vẻ khó chịu: “Đừng, đừng có quỳ, tôi gánh không nổi, tổn thọ. Cô ở lại đây cũng được nhưng tuyệt đối không được gây chuyện. Nếu để tôi biết cô dở trò gì, đừng trách tôi tàn nhẫn.”
Nói xong, cô đứng dậy đẩy xe lăn của Tuấn Phong về phía cầu thang, nhờ sự giúp đỡ của bác Đào đưa anh lên lầu hai. Minh Châu liếc mắt nhìn theo, lộ ra nụ cười khinh thường. Tiếp đó lần lượt mọi người đều đi hết. Minh Châu mang theo oán khí mà đứng dậy, nghênh ngang về phòng mình trên lầu ba.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]