Bầu không khí như đột nhiên bị hạ nhiệt. Căn phòng không một tiếng động. Ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ như tơ.
Ai nấy đều khiếp sợ nhìn nhau chẳng dám nói gì.
Một lát sau Tuấn Phong mới chậm rãi cất tiếng: “Không giả vờ say nữa?”
Gia Ly thấy mình đã bị phát hiện, cô lấm lét ngẩng đầu lên, tròng mắt đảo quanh muốn tìm đường chạy trốn. Khóe môi hơi mỉm cười, gương mặt cố tỏ ra đờ đẫn với gò má ửng hồng. Cô ợ hơi một cái, cứng ngắc xoay cổ, mơ màng nhìn lại giọng nói run rẩy khẽ vang lên: “Chào anh đẹp trai.”
Đôi mắt Tuấn Phong nheo lại lạnh lẽo nhìn cô. Từ trên người anh tỏa ra loại áp lực tràn đầy nguy hiểm, anh nhìn cử chỉ và ánh mắt của Gia Ly mà bàn tay cứ nắm lại thật chặt. Nó cho thấy bản thân anh đang hết sức kiềm chế.
Ai cũng ngạc nhiên với phản ứng này của Tuấn Phong.
Mãi sau anh mới mỉm cười hỏi: “Cô có quen biết anh ta không?”
Gia Ly thấy Tuấn Phong tỏ ra không quen biết mình, cô liền thở phào nhẹ nhõm hùa theo đáp: “Đây là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi.”
Cô vốn định mượn hành động ngu xuẩn này của Quốc Dũng để gọi người tới. Khi đấy sẽ có đầy đủ nhân chứng để tống cổ anh ta ra khỏi nhà, loại bỏ mối nguy hiểm. Vậy mà giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng đường, có chút ngoài ý muốn, nhưng không sao. Suy tính một chút, khóe môi Gia Ly nhếch lên nhanh chóng lấy lại bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-co-vo-tong-giam-doc/2526248/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.