Lam Thiện giận tím tái mặt. Anh ta nhìn chằm cô và Lam Ngạo xong vội bỏ đi. Lam Ngạo nhích về phía cô, dụi dụi đầu vào vai cô
" Vợ... Tiểu Ngạo sợ..."
Cô vỗ đầu Tiểu Ngạo gật gật. Do chiều cao của anh hơn cô lên mỗi lần cúi xuống vào vai cô anh lại phải nhún người xuống.
" Không phải sợ, trừ khi nào vẫn còn ông nội thì anh sẽ không gặp nguy hiểm"
Anh tỏ ra không hiểu gì gật đầu lia lịa. Đúng lúc này có vài người vệ sĩ mặc áo đen từ đâu đi tới trước mặt cô và Lam Ngạo cúi đầu
" Thiếu gia, thiếu phu nhân. Lam lão gia sai chúng tôi đến đón hai người về biệt thự! Thủ tục xuất viện đã làm xong..."
Triệu Khả vẫy tay cho bọn họ vào trong giúp cô thu dọn đồ. Xong cả hai người được đưa về biệt thự.
Khi cô và Lam Ngạo vừa xuống xe, ngay lập tức một đoàn người giúp việc chạy ra. Người bê đồ, người đỡ cô vào trong,... Lam Trấn đứng oai nghiêm trước cửa. Mái tóc bạc trắng của ông bay trong gió. Tuy chắc đã ngoài 70 nhưng sự oai nghiêm của vương giả vẫn không thế mà tụt giảm. " Cháu dâu, cháu có sao không? Tại sao lại ra nông nỗi này... Sức khỏe phải biết giữ gìn một chút mới sớm sinh chắt cho ta được..." Mặt cô thoáng chốc lại đỏ bừng. Cô vừa mới bị thương về nha! Vậy mà ông nội vẫn còn nhắc được những vấn đề này. Không phải nói, trong lòng Lam Ngạo rất thích nhưng lại tỏ vẻ ngây thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-chong-ngoc/2972790/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.