Hạ Anh Đông không biếtmình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối.
Anh đi vào trong phòngkhách, chuông đồng hồ chỉ 8 giờ, một bàn thức ăn tựa hồ không có người độngđến; gian phòng của Mạc Tử Nhân vẫn còn sáng đèn, anh đi tới trông thấy cô vẫncòn vẽ, chỉ là cảnh cô đang vẽ giống như một bức tranh.
Anh gõ cửa “Như thế nàolại không ăn cơm?”
Mạc Tử Nhân ngừng taylại, hai vai khẽ rũ xuống, đầu cúi xuống, không có xoay người lại.
Hạ Anh Đông đoán rằng cóvấn đề — chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!
Anh vội vã đi đến trướcmặt cô, buổi chiều chào đón anh vẫn còn cùng anh tranh cãi cười đùa, sao ánhmắt cô lúc này mang vẻ ưu sầu, vẻ mặt rất lo lắng.“Làm sao vậy?” Anhphát giác được một tia không thích hợp.
Mạc Tử Nhân nhìn anh mộtcái, đáy mắt ưu sầu vẫn không thay đổi “Ba của tôi còn chưa có trở lại…… Vừarồi mẹ tôi gọi điện thoại tới công ty hỏi, mới biết được ba của tôi ngày hômqua căn bản không có đi làm; Bởi vì ông làm việc này chỉ là tạm thời, người củacông ty đơn thuần cho là ngày đó ông không muốn làm nữa, nên cũng liền không cóbáo cho chúng tôi biết.”
“Mẹ cô đâu?”
“Mẹ tôi đến công ty xemsự việc như thế nào.” Cô cũng muốn đi, nhưng có thể bởi vì trong nhà còn cóanh, mới nhất định phải ở lại.
Rốt cuộc xảy ra chuyệngì, vì cái gì ba lại mất tích? Nếu quả thật gặp phiền toái, ít nhất cũng nêngọi điện thoại thông báo chứ? Mạc Tử Nhân bất an nắm bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-ban-trai-mau-muc/121201/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.