Chương trước
Chương sau
“Đây sẽ không phảilà mình đang bị nguyền rủa đó chứ?” Mạc Tử Nhân có một mái tóc đen nhánh, phảngphất mùi dầu gội đầu quảng cáo vừa nữ tính, vừa mềm mại như thể phát ra ánhsáng, nhẹ nhàng quay người lại là có thể làm lung lay mê hoặc biết bao người,hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thật may là trời caocuối cùng cũng có sự công bằng, cô có được mái tóc khiến cho nhiều người hâmmộ, khi lớn lên thì có ngũ quan bình thường, đeo một cặp kính gọng màu đen chehết hơn nửa khuôn mặt, còn có ưu điểm nữa là có làn da trắng nõn cùng khuôn mặtnhỏ nhắn.
“Cái gì?”
“Mình ngay cả hai lần tỏtình đều thất bại, đây không phải là bị nguyền rủa hay sao?” cô hỏi bạn học TôPhân, cũng theo thói quen đẩy đẩy gọng kính lên.
Lần đầu tiên tỏ tình, côbởi vì quá mức khẩn trương, chạy trốn quá nhanh, kết quả ở ngay trước mặt ngườitrong lòng liền ngã sấp vào phân chó, thật may là khoảng cách giữa hai ngườikhá xa, liền lập tức bật dậy cúi đầu chạy quay trở lại, nếu không còn mất mặthơn nữa.
Lần thứ hai tỏ tình, cônhờ Tô Phân chuyển lời, hẹn gặp tại một địa điểm yên tĩnh thích hợp để tâm sự,không nghĩ tới hai người đối với địa điểm nhận thức có mức chênh lệch, như làlòng sông so với mặt biển – hắn thì ra phía tây trường học đứng chờ như câydừa, cô thì lại đứng đợi như cây dừa ở phía đông trường học, đợi suốt từ khisáng sớm đến lúc hoàng hôn cũng không thấy bóng người.
Hôm nay là lần cuốicùng, cũng là cơ hội duy nhất, bởi vì qua buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay, bọnhọ sẽ không có khả năng gặp lại nữa.
Trời sinh cô có tính xấuhổ khi gặp người mình yêu, cố lấy hết dũng khí nhưng cả hai lần đều thất bại,cô không dám yêu cầu xa vời có được kết quả tốt đẹp gì, nhưng ít ra muốn cốgắng đem tâm tình mình thầm mến biểu đạt ra.
Thích là một chuyện đẹp,cô đã thích hắn bốn năm, nếu như không ở trước buổi lễ tốt nghiệp làm chút gìđó, sẽ cảm thấy thẹn với thời gian bốn năm này.
Tô Phân dừng một chút,vỗ vỗ bả vai của cô an ủi: “Mình nghĩ đây không phải là nguyền rủa, hẳn là trờicao muốn kiểm tra bạn, xem bạn đối với hắn đã đủ thành tâm chưa. Nếu như bạn đãđủ thành tâm, mình tin tưởng lần này nhất định sẽ thành công!”
“Thật vậy chăng?” Mạc TửNhân lại đẩy đẩy gọng kính, tâm tình có chút khẩn trương, còn có chút tung tăngnhư chim sẻ.
“Đương nhiên là thật, cốgắng lên!” Tay Tô Phân lại lần nữa nặng nề ấn lên bả vai của cô, giống như muốnqua động tác này truyền thêm cho cô dũng khí “Nhanh lên đi đi! Thừa dịp hiệntại không có người bên cạnh hắn, chậm sẽ mất cơ hội”.
Mạc Tử Nhân gật gật đầu,cắn cắn môi dưới, đang chuẩn bị lao ra, cánh tay đột nhiên bị Tô Phân kéo lại.
“Chờ một chút, mắt kínhphải tháo xuống, như vậy mới đẹp!” Tô Phân trực tiếp tháo xuống mắt kính củaMạc Tử Nhân.
“Di? Mình không đeo kínhliền sẽ không nhìn thấy gì!” cô đã đủ bối rối rồi, hiện tại lại không nhìnthấy, chẳng phải là sẽ càng khẩn trương hơn hay sao?
“Bạn cận 6 độ, chắc cũngkhông đến nỗi tồi tệ như vậy chứ! Huống chi hiện tại hắn chỉ có một người, bạncứ thẳng tắp đi tới là được rồi, không phải sợ, mau đi đi!” Tô Phân dùng sứcđẩy cô một cái.
Mạc Tử Nhân lảo đảo đira ngoài, chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh mơ hồ, cô theo thói quen đẩy đẩy gọngkính, lúc này mới phát hiện trên sống mũi không có gì cả, đành phải chuyên chúnhìn về phía trước.
Quay lại nhìn thoáng quaTô Phân, Tô Phân cho cô một động tác động viên, vì vậy cô hít sâu một hơi,hướng phía mục tiêu đi tới.
Trong lúc đi lên phíatrước, trong đầu không ngừng hiện lên nàng nên mở đầu như thế nào, cô cùng TôPhân tốn một tuần lễ mới thiết kế ra một cách nói thích hợp – đầu tiên bắt đầunói đến bọn họ học cùng trường bốn năm, sau đó ca ngợi ưu điểm của hắn, saucùng sẽ nói ra tâm tình thầm mến hắn của cô.
Lưu loát liền mạch.
Cuối cùng cô có thểthong dong tìm lối ra, dù cô chưa bao giờ hi vọng xa vời là có kết cục hoàn mỹ,có thể nói ra hết tâm tình của cô đã là một chuyện tốt đẹp rồi.
Khoảng cách hai người từtừ gần hơn, từ từ gần hơn…
Cô thật sự là quá khẩntrương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng chà xát, bên tai giống như nghe thấytiếng Tô Phân gọi cô, cô không dám quay đầu lại, chỉ sợ thật vất vả mới có đượcdũng khí này lại đột nhiên biến mất, vậy thì rốt cuộc thật sự không có cơ hội.
Cô tiếp tục đi đến trướcmặt hắn, bởi vì quá sợ hãi, nên thủy chung cúi đầu xuống, cho đến khi đứng lạicũng không dám ngẩng lên: “Cái kia…. Xin chào, tôi với anh là bạn học, tôi tênlà Mạc Tử Nhân, mặc dù anh không biết tôi, nhưng tôi vẫn luôn chú ý anh, bởi vìcảm giác về anh tồn tại trong tôi thực quá mạnh mẽ, giống như là ánh mặt trời,làm cho không người nào là không chú ý đến, hơn nữa anh cười lên trông rất ônnhu.”
“Mặc dù anh vẽ tranhthực sự rất tuyệt, nhưng tôi chú ý tới chính là con người của anh, anh khôngchỉ thiện lương, còn luôn vui vẻ giúp người khác, tôi hôm nay nói với anh nhữngđiều này, chỉ là muốn nói cho anh biết tôi rất thích anh, không có ý đồ gìkhác, thật sự, thật sự chỉ là rất đơn thuần thích anh mà thôi, sau hôm nay,chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại, chúc anh mọi điều tốt đẹp trong tương lai!”Nói xong cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rất tốt, cô nói xong rấthoàn mỹ, một chữ cũng không bị lắp – tối hôm qua thức đêm khổ luyện chính là đểthấy thành tích này.
Tình đơn phương bốn năm,rốt cục có thể mở miệng thổ lộ, hôm nay bức tranh hoàn mỹ đã đặt dấu chấm hết.
Hiện tại cô nên rời đi,từng bước từng bước lùi về phía sau, cử chỉ rất bình tĩnh, như vậy mới không bịhắn phát hiện nội tâm của cô, kỳ thật trong lòng cô tương đối thấp thỏm, bất angiống như khi chuẩn bị cho mỗi cuộc thi vây.
“Cô yêu thích tôi?”
Mạc Tử Nhân vừa mới lùihai bước, thì nghe thấy hắn mở miệng.
Đây là lần đầu tiên ởkhoảng cách gần như vậy, được nghe thấy thanh âm của hắn, thật trầm thấp, hùnghậu, hơn nữa phi thường có từ tính, cùng cách nghe ở khoảng cách bình thường cóchút bất đồng.
Lập tức, trái tim của côđập rất nhanh, giống như chờ đợi cái thành tích kia được công bố trong nháymắt- dù cho đã sớm biết đáp án là cái gì, cô vẫn như cũ khẩn trương vạn phần,trái tim giống như muốn bật ra ngoài.
Trong lòng thủy chung cómột loại mong đợi … . nho nhỏ
“Đúng vậy” cô xoayngười, nhỏ giọng trả lời, thanh âm thấp gần như rỉ tai.
“Cô muốn chúng ta quennhau sao?” Hắn hỏi. Cái gì?
Quen nhau– này, này… Côcăn bản không dám nghĩ tiến triển tiếp theo, cô vẻn vẹn là đơn thuần muốn hướnghắn tỏ tình, muốn cho hắn hiểu được tâm ý của cô, về phần quen nhau… Quá xa,không thể chạm tới, cô liền trong mộng cũng không dám nghĩ.
Mạc Tử Nhân vội vàngkhoát tay, cho hắn biết cô cũng không có ý đồ như thể: “Không… tôi không có ýtứ kia, chỉ là muốn cho anh biết rõ tôi thích anh đã bốn năm, anh đối với tôimà nói giống như một thứ ánh sáng chói mắt, tôi không dám vọng tưởng có đượcanh, có thể làm cho anh hiểu hết tâm ý cuả tôi, tôi đã rất thỏa mãn, tôi,tôi….”
Không xong, cô cùng Tôphân căn bản còn không có nghĩ tới cảnh tượng tiếp theo, bởi vậy chưa từng giảsử qua. Lần này cô chống đỡ không được, xong đời rồi!
Vốn là muốn ở trước mặthắn có ấn tượng tốt đẹp, kết quả lại là thất bại trong gang tấc.
“Cô muốn chúng ta quennhau sao?” hắn hỏi lại.
“Cái kia… Tôi, tôi thậtsự không…”
“Tốt”
Sao?
Cái gì?
Lời nói của Mạc Tử Nhânbởi vì chữ ngắn ngủi mà hữu lực này, thoáng chốc dừng lại.
Vừa nãy, hắn vừa rồi nóicái gì? Là cô nghe lầm hoặc là hắn nói sai? “Anh, anh nói cái gì?”
“Tôi nói tốt, chúng taquen nhau đi”. Thanh âm hữu lực lần nữa hứa hẹn.
Sao?
Cái gì?
Vừa nãy, hắn hiện tạilại nói cái gì? “Anh thật sự muốn quen tôi, muốn chúng ta có quan hệ sao?” cônhìn chăm chú anh ở trước mắt, tim đập bất ổn.
Này! Cô không phải làđang nằm mơ đấy chứ? Tại sao chuyện hạnh phúc như thế này, có thế phát sinh ởtrên người cô? Cô còn tưởng rằng đời này đều cùng yêu thương cách biệt – cô vốnlà người hướng nội, hay thẹn thùng, lại có cá tính không thích giao lưu, cănbản cũng không biết kết giao với người khác là như thế nào, mà ngay cả bạn họctốt nhất hiện tại là Tô Phân, cũng bởi vì bản tính chủ động nhiệt tình, haingười mới có thể từ từ trở thành bạn bè.
Vốn chỉ là muốn tại ngàytốt nghiệp, đem tâm tình bốn năm nay của cô toàn bộ nói ra khỏi miệng, chưatừng nghĩ tới sẽ có sự phát triển gì tiếp sau, cô cũng chỉ là đơn thuần muốnhướng hắn tỏ rõ tâm ý mà thôi, không nghĩ tới bây giờ hắn lại nói muốn cùng côquen nhau, đây thật sự là lễ vật tốt nghiệp quý nhất của cô.
Mạc Tử Nhân quay đầu lạimuốn cho Tô Phân nhìn thấy cô tại thời khắc này đang hạnh phúc, lại đã quên mấtrằng mình không có đeo mắt kính, đến nỗi chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ củaTô Phân không ngừng quơ quơ cánh tay, cô nghĩ thầm Tô Phân chắc cũng là bởi vìthay cô cảm thấy cao hứng, cho nên muốn dùng động tác khoa trương để bày tỏchúc mừng.
Cô thật sự là quá hạnhphúc!
Chưa bao giờ cảm tưởngchính mình sẽ có thời điểm hạnh phúc như vậy, tại ngày cuối cùng của thời sinhviên, cô rõ ràng chiếm được toàn bộ thế giới.
“Oa, thật không đơngiản!”
Mạc Tử Nhân tâm tư đangvui mừng, chuẩn bị quay lại trả lời, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm trongsáng mà xởi lởi, có điểm quen thuộc, cô giống như ở nơi nào đã từng nghe qua.
“Anh họ, không nghĩ tớianh chưa từng tới trường học của em một lần nào, thế mà rõ ràng cũng có thể làmcho nữ sinh vì anh thần hồn điên đảo, anh thật sự là rất lợi hại, em thật làkhâm phục, phải bái anh làm thầy thôi!”
Là ai?
Mạc Tử Nhân quay đầu,bởi vì người nọ cách cô rất gần, bởi vậy cô có hơi chút trông thấy ngũ quan củangười nọ, lập tức trái tim của cô đột nhiên nhảy dựng lên, liên tục lùi lại vàibước, mà nam nhân vừa rồi được cô tỏ tình lập tức đưa tay ôm lấy eo của cô.
Một cỗ hơi thở tinhkhiết, nhưng nam tính lập tức bay vào trong mũi cô, cô lại ngẩng đầu, nhìn thấymột khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Đó là một khuôn mặt rấtnam tính── tản mát ra sự thành thục cùng hương vị nam tính, ngũ quan của hắnnhư được khắc mài, sống mũi thẳng tắp, một đôi ánh mắt sắc bén mà lại tangthương, giống như hai đầm vực sâu, phảng phất có thể đem người hút vàotrong đó.
Người nam nhân này cùngnam nhân cô biết hoàn toàn bất đồng, trong nháy mắt, cô bị hù dọa, cũng khôngnhúc nhích được.
“Oa! Cô ấy bị bất độngrồi, sẽ không phải là sợ ngây người rồi đó chứ?” Hạ Lập Dương tò mò hỏi, tiếnlên đưa tay quơ quơ trước mặt Mạc Tử Nhân.“Thật sự không có phản ứng, đại kháilà tới gần anh quá, mới có thể đã bị kinh hãi, anh họ, em sớm đã nó rồi, ánhmắt của anh quá sắc bén, cho nên càng phải thường xuyên cười, nếu không căn bảnkhông ai dám đến gần anh, thật may là nữ sinh này có ý chí cứng như sắt thép,mới không có bị anh dọa cho bỏ chạy!”
Hắn bất quá là đi mua đồuống, vừa về đến liền nhìn thấy cô biến sắc, loại chuyện dọa người này quảnhiên chỉ có anh họ mới làm ra được.
Hạ Anh Đông liếc mắtnhìn em họ một cái, không nói thêm lời nào, chỉ là cúi đầu nhìn xem Mạc Tử Nhâncó thật là đã bị anh dọa cho ngốc hay không.
Mạc Tử Nhân……anh khôngchỉ có thích tên của cô, cũng thích nàng nhìn như nhu nhược, nhưng kỳ thật cũngrất có cá tính kiên nhẫn.
Anh vỗ nhè nhẹ mặt củanàng, Mạc Tử Nhân rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Anh Đông một chút, lạinhìn Hạ Lập Dương một chút.
Đã sớm hoang mang lo sợ,cô căn bản không biết nên xử lý tình cảnh hỗn loạn trước mắt như thế nào ──
Cô vốn là muốn hướng HạLập Dương tỏ tình, tại khi cô chưa tháo mắt kính xuống, người còn chưa đi tớiđây, từng hết lần này đến lần khác xác nhận qua, đứng ở chỗ này chính là Hạ LậpDương; Nào biết mắt kính vừa tháo xuống, cô đi tới nhưng lại “Nhân sự đã khôngphải là”── nam nhân dưới tàng cây lại là anh họ của Hạ Lập Dương !
Đối với cô mà nói, đâymới thật là đả kích giống như sét đánh ngang tai!
Cô chỉ là đơn thuần nghĩtỏ tình mà thôi, chưa từng có ý niệm quá mức tham lam ở trong đầu, vì cái gìông trời lại muốn hành hạ cô như thế ?!
Lần thứ ba tỏ tình sovới trước càng thê thảm, cô thậm chí ngay cả đối tượng tỏ tình đều sai rồi, ô ôô……
“Cô vẫn khỏe chứ, tôi làHạ Lập Dương, là em họ của anh ấy, di? Tôi giống như đã gặp qua cô rồi, cô cóphải hay không cũng là sinh viên khoa mỹ thuật?” Hạ Lập Dương đánh giá Mạc TửNhân vài lần, giống như là đang xác nhận.
Mạc Tử Nhân theo thóiquen lại muốn đẩy đẩy gọng kính, bất quá trên sống mũi không có kính, đươngnhiên không có đẩy lên được; Hạ Anh Đông chú ý tới động tác quán tính này củacô, không khỏi hiểu ý, cười một tiếng.
Hạ Lập Dương rõ ràng nhớrõ cô, làm cho cô cảm thấy thật là cao hứng. “Xin chào. Tôi là bạn học sát lớpvới anh, tên tôi là Mạc Tử Nhân.” Mỉm cười ngọt ngào.
Cánh tay của Hạ Anh Đôngsau lưng Mạc Tử Nhân lập tức tăng thêm lực đạo, đem cô kề sát ngực của anh;Nhất thời cô lập tức cảm nhận được thân thể cường tráng của anh, trái tim lạinhảy nhanh.
Anh rất cao, làm cho cônhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy mặt của anh ── đó là gươngmặt có điểm tức giận
“Ách… Cái kia có thể haykhông xin anh thả tôi ra?” Trên người anh có cỗ hơi thở quá mức xâm lược. Sẽlàm cho cô cảm thấy hoảng loạn không thôi.
Ô, ô, đối tượng cô vốnmuốn tỏ tình là Hạ Lập Dương, như thế nào hiện tại trở nên hỗn loạn như vậy,hiện tại cô nên thu xếp ra sao?
Chẳng lẽ cô vừa mới tỏtình sẽ phải đi xin lỗi, nói cô tỏ tình sai đối tượng sao? Như vậy không phảibị đánh cho bầm dập mặt mũi mới lạ.
Hạ Lập Dương ở một bênnhìn xem, cười cười, hai tay ôm trước ngực, dường như vừa xem cuộc vui, vừatrêu chọc nói: “Anh họ, hai người mới chỉ vừa quen biết, có cần thiết phải biểuhiện sự thân mật như vậy hay không? ” Thật làm cho hắn đỏ mắt.
Mạc Tử Nhân vừa nghe,sắc mặt thoáng chốc trở nên đỏ rừng rực, tình huống này tựa hồ càng lúc càngkhông biết nên giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt.
Làm sao bây giờ? Cô nênlàm cái gì bây giờ?
Sớm biết thế này cô nênkiên trì đeo mắt kính, cho dù xấu một chút cũng không sao, ít nhất sẽ khôngnhận lầm đối tượng, tình cảnh hiện tại như thế này, thật sự là khó có thể giảiquyết tốt hậu quả….
Hạ Anh Đông nhìn Hạ LậpDương một cái, sau đó lại đem tầm mắt cúi xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt đỏnhư sắp bị luộc chín của cô.
Cô tướng mạo cũng khôngcó gì đặc biệt để người khác chú ý, thế nhưng đôi mắt sáng ngời kia đã sâu sắchấp dẫn ánh mắt của anh.
Vừa rồi trước tiên anhliền chú ý phương hướng của cô, khi hướng anh đi tới, anh liên tục đoán ý đồcủa cô, không nghĩ tới là lại hướng anh tỏ tình.
Nhìn cô thẹn thùng đếnnỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thì biết cô đã có bao nhiêu khẩntrương, thế cho nên ngay cả đối tượng tỏ tình cũng không thấy rõ ràng, khiếnanh cảm thấy ảo não, hiện tại thần sắc của cô có vẻ rất bất an, nhất định làđang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc trò khôi hài hoang đường này.
Bất quá – anh cũng khôngdự định làm cho hết thảy kết thúc nhẹ nhàng.
Nếu là cô đã đến tỏtình, anh đương nhiên cấp cho cô một cái kết tốt, như thế mới không uổng côngcô lấy hết dũng khí, không phải sao?
“Anh vừa rồi đáp ứng côấy, về sau cô ấy chính là bạn gái của anh”. Hạ Anh Đông đối với em họ nói, côngkhai biểu thị sự sở hữu.
Hạ Lập Dương rất rõ rànganh họ có tham muốn sở hữu mạnh đến chừng nào, lập tức lanh lảnh cười mộttiếng, nâng hai tay lên, bộ dạng như muốn xin sự khoan dung nói: “Cô ấy đã làngười của anh, em lại dám loạn tưởng được hay sao? Với lại, anh cần phải rõràng em không phải loại người như vậy.”
Cô đã là người của anh?Không ! Cô mới không phải là người của anh, cô căn bản không muốn trở thànhngười của anh một chút nào, cô chỉ là không cẩn thận nhầm người định tỏ tình màthôi!
Không được! Cô phải ngaylập tức, lập tức sửa chữa sai lầm này, không thể để chuyện này càng lúc càngvượt ra khỏi quỹ đạo “Cái kia… Tôi chỉ là,,,,” Vội vàng bày tỏ ý kiến, bất đắcdĩ khiến cho tâm hoảng ý loạn, đến nỗi khó có thể biểu đạt.
“Chỉ là cái gì? ” Hạ AnhĐông nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô hỏi.
Mạc Tử Nhân hoảng hốt,thật vất vả muốn phun ra lời nói lại nuốt trở về.
Ánh mắt của anh quá mứclạnh lùng, phảng phất như hơi thở có mang theo giá rét của mùa đông, hại côkhông khỏi run lên một chút, cước bộ rất muốn lui về phía sau, vừa vặn cô vẫncòn đang bị nhốt trong phạm vi hai tay anh, làm cho cô không thể động đậy.
Ánh mắt của anh rấtlạnh, lòng bàn tay áp vào bên hông của cô, nhưng lại thập phần ấm áp.
“Chỉ là, chỉ là….” côvẫn còn ấp úng.
“Anh họ, anh lại hù dọamột cô gái yếu đuối a!” Hạ Lập Dương nhịn không được thay Mạc Tử Nhân giải oan.
Hạ Anh Đông lúc này mớirút cục thu lại thần sắc lạnh lùng, anh hôm nay là tới tham gia buổi lễ tốtnghiệp của em họ, trong trường học người đến, người đi là nơi không thích hợpđể nói chuyện phiếm, vì vậy anh buông cô ra, đồng thời cũng từ trong túi móc radanh thiếp, cùng một cái bút, tại trên danh thiếp viết số điện thoại di độnggiao cho Mạc Tử Nhân. “Nhớ gọi cho tôi”.
Mạc Tử Nhân không dámkhông nhận, chữ của hắn phi thường có lực.
Cô nhìn anh, trong đầungổn ngang, lồng ngực cũng bởi vì quá mức khẩn trương mà khó thở – cô khôngnghĩ tới như thế nào mà việc nhầm lẫn tai hại này lại phát sinh trên người cô,lần này cô phải làm sao đây?
“Cái kia…. Tôi….” Ngườita nói vạn sự khởi đầu nan, quả thật đúng vậy, cô suy nghĩ hồi lâu chính làkhông nghĩ ra lời dạo đầu thích hợp, càng không nói đến sự giải thích.
Cô rốt cuộc nên nói nhưthế nào, mới không để cho anh trở mặt, cũng có thể làm cho mình có một kết cụctốt?
Chẳng lẽ lại chấp nhậnsự nhầm lẫn tai hại như vậy sao? Không, không được – cô rõ ràng thầm mến chínhlà Hạ Lập Dương… Mà không phải là vị anh họ này.
Hiểu lầm nhất định phảigiải thích rõ ràng, mới không tạo thành sự phức tạp, chuyện này là lỗi của cô,cô không thể đâm lao phải theo lao.
“Hạ ….” Đáng giận, ngaycả tên anh gọi là gì cũng không biết.
Đang lúc Mạc Tử Nhân cúiđầu muốn xem danh thiếp vừa nãy, Hạ Anh Đông đã cúi người tại vành tai của cônhẹ lẩm bẩm tên mình “Anh Đông… Tôi tên là Hạ Anh Đông”. Cuống họng mang từtính trầm thấp tràn đầy mị lực mê người.
Bên tai Mạc Tử Nhân độtnhiên như bị phỏng, cả người lại cứng đờ không dám động đậy, trái tim nhảynhanh đến nỗi cơ hồ như không dừng lại được.
Môi Hạ Anh Đông còn chưarời đi khỏi bên tai cô, tay của anh đầu tiên là vuốt vuốt vành tai của cô, lạinhẹ nhàng mở miệng ưng thuận hứa hẹn “Tiểu Nhân…. tôi sẽ đối với cô rất tốt”Nói xong, tại trên mặt của cô lưu lại một nụ hôn, sau đó khoan thai chậm rãicùng Hạ Lập Dương cùng nhau rời đi.
Mạc Tử Nhân lại đỏ mặt,tay trái vuốt vuốt vành tai, trái tim đập càng ngày càng mạnh, hô hấp càng thêmdồn dập, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng của Hạ Anh Đông.
Lần tỏ tình này-lại là hoàn toàn thất bại thảm hại.
Mặc dù nàng cũng thườngxuyên thất bại thảm hại, vốn dĩ trước kia ít nhất còn có thể đem lời muốn nói,nói lắp ra khỏi miệng, nhưng lần này ngay cả một chữ đều không thể nói ra, đạinão giống như là bị anh quản chế, căn bản không có biện pháp suy nghĩ.
Này thật sự là quá đángsợ…
“Wow! Vừa rồi thực sự làrất kích thích đó! ” Tô Phân thấy khi bọn họ đã rời đi, mới vội vã chạy tới.
Mạc Tử Nhân khuôn mặtvẫn nóng bừng, trong lòng rối loạn không nói ra được cảm giác gì – rút cục hiệntại đã xảy ra chuyện gì a?
“Vừa rồi người nam nhânkia là ai? Lớn lên có ngoại hình thật là tốt! Anh ta và Hạ Lập Dương cũng cóchút giống nhau, là người thân của Hạ Lập Dương sao?”
Giống? Tuyệt không giống– Hạ Lập Dương như ánh sáng mặt trời, Hạ Anh Đông thì lại rất lạnh lùng, mànàng không thích nam nhân lạnh lùng.
“Tử Nhân, bạn cùng anhta nói gì vậy?” Tô Phân hào hứng bừng bừng truy vấn, dường như muốn thám thínhcục diện vừa rồi.
Mạc Tử Nhân lúc này mớihoàn hồn, chợt hiểu ra, xoay người lấy mắt kính đeo lên “Tiểu lộn xộn, bạn nhưthế nào không có nói cho mình biết, người đứng dưới tàng cây không phải là HạLập Dương?” Hại cô xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tô Phân nháy mắt mấycái, vẻ mặt vô tội trả lời: “Có a! Mình vừa phát hiện người nọ đến gần Hạ LậpDương, sau đó Hạ Lập Dương dưới tàng cây rời đi, khi đó mình không phải có gọibạn hay sao? Bạn cứ thế liên tục đi lên phía trước, nam nhân kia cũng đã pháthiện ra bạn, chẳng lẽ bạn muốn mình phóng tới lôi bạn về sao?” Về sau cô cònrất quẫn bách, đối với Mạc Tử Nhân thẳng phất tay loạn xạ, muốn gọi Tử Nhân vộivàng trở lại, nào ngờ Mạc tử Nhân chỉ là liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu đi.
“Đương nhiên muốn a!”.Việc đó so với sai lầm của cô hiện tại thì còn hơn chán.
“Đúng là không hiểu đượccái gì, mình thật không dám ngang nhiên xông qua a….” Nhìn thấy trên mặt Mạc TửNhân tràn đầy vẻ hối tiếc, Tô Phân nhất thời cũng thay đổi sắc mặt. “Không… Lẽnào như vậy? Bạn đối với nam nhân kia tỏ tình sao?” Oa! Sai lầm lần này thậtđúng là thú vị, cô rất mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó!
Mạc Tử Nhân xụ mặt, aioán đến cực điểm gật đầu.
Tô Phân cầm chặt tay cô,tiếp tục tìm tòi nghiên cứu chân tướng. “Thật quá lợi hại! Sau đó, sau đó thìsao?Nam nhân kia nói gì?” Nói không chừng việc nhầm lẫn tai hại lần này có thểthúc đẩy một chuyện tình yêu kì dị, điều này cũng không có gì không tốt.
Hạ Anh Đông nói gì – MạcTử Nhân vừa nghĩ tới đã cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“Tử Nhân, anh ta đến tộtcùng nói gì, bạn mau nói a~!” Thật đáng tiếc, vừa rồi không có đứng gần mộtchút, nếu không có thể nghe được toàn bộ tin tức.
Mạc Tử Nhân nhìn qua bạntốt, nháy mắt mấy cái dùng sức ôm lấy bạn tốt : “Tiểu lộn xộn, làm sao bây giờ?Mình xong đời rồi a!”
Ô, ô lúc này mới khôngcần phải kiểm tra, rõ ràng chính là bị nguyền rủa a~!
Nếu là nguyền rủa – côphải nghĩ biện pháp giải trừ bùa chú; Nếu là sai lầm – cô phải nghĩ biện phápcởi bỏ hiểu lầm, tóm lại trốn cũng không thoát, cô nhất định phải một mình gánhchịu.
************
Nhưng vấn đề là, vì cáigì mà sau ngày tốt nghiệp, cô không phải là vội vã đi tìm việc làm, mà là ngẩnngười nhìn điện thoại di động?
Cô rất hi vọng chuyệnngày hôm qua chỉ là mơ, dù cho qua, nhưng mà trái tim vẫn cứ đập loạn thìnhthịch, cái này chứng tỏ đây không phải là mơ.
Cô đúng là xác thực cólàm một chuyện ngu xuẩn, cho dù hiện tại cô có vỗ ngực liên tục như thế nào,cũng không cách nào vãn hồi, chỉ có thể hết sức kết thúc trận hỗn loạn này.
Mạc Tử Nhân hít một hơithật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Ngày hôm qua, cô cùng TôPhân tốn nhiều thời gian để luyện tập cho hôm nay, khi gặp Hạ Anh Đông để giảithích, nhưng không biết tại làm sao, khi Hạ Anh Đông nhìn cô, suy nghĩ của côsẽ bãi công, thật may là Tô Phân sưu tầm không ít những câu nói tốt sẽ phảidùng đến trong cuộc gặp gỡ này, ngoại trừ việc giải thích hiểu lầm, cũng sẽkhông làm Hạ Anh Đông mất mặt mũi.
Tô Phân vốn là đề nghịmuốn hai người mặt đối mặt giải thích rõ, như vậy mới thể hiện sự thành ý, vừanghĩ tới ánh mắt sắc bén phảng phất có thể đoạt tâm phách người khác củaHạ An Đông, cô lập tức lắc mạnh đầu, nói cái gì cũng không muốn gặp mặtanh lần thứ hai- cô lại không hiểu biết về anh mấy, vạn nhất anh tức đến nỗiđộng thủ thì làm thế nào?
Tô Phân hôm nay đi phỏngvấn, chỉ còn một mình cô một người chiến đấu hăng hái, cho nên cô quyết địnhcùng Hạ Anh Đông giữ khoảng cách, dùng thẻ an toàn.
Cô lần nữa hít sâu mộthơi, cầm lấy điện thoại di động bấm dãy số, tiếng chuông vang lên, đáp lại ngayở giây thứ năm – thật may là có người bắt máy, nếu không cô sẽ sợ đến mức trựctiếp ngắt điện thoại.
Cô cũng không biết chínhmình tại sao khẩn trương như vậy, có thể là do cô chính là sợ Hạ Anh Đông, mànếu đã sợ anh, Tô Phân lại có ý tưởng không thể chấp nhận được, đó là muốn côđâm lao phải theo lao; cô đối với tình cảm rất có nguyên tắc, tuyệt sẽ không cómới nới cũ.
“Là Tiểu Nhân sao?”
Di? Cô cũng chưa có mởmiệng, anh như thế nào biết là cô gọi tới? Nhưng đây không phải là trọng điểm,trọng điểm là cô cần phải giải thích rõ mọi chuyện, nên vội vàng lên tiếng: “Đúng vậy, là tôi, cái kia….” ngay bước đầu đã gặp phải bất lợi,cô vừa nói lại bắt đầu nói lắp.
“Cái kia…. Tôi nghĩ muốngiải thích, giải thích một chút tình huống ngày hôm qua…” May mắn là dùng điệnthoại liên lạc, cô không cần đọc thuộc lòng, chỉ cần không nói lên mộtchữ khó nghe là được “Chuyện là như vầy, tôi cũng không phải là muốnhướng anh tỏ….”
“Đã ăn chưa? ” anh vừađúng lúc cắt đứt dòng giải thích rõ ràng của cô.
“Tôi chưa ăn.” Ách, nóiđến một nửa đã bị cắt đứt, nàng phải tìm được trọng điểm lần nữa: “Tôi là phảinói, kì thật ngày hôm qua tôi không phải muốn hướng anh…”
Hạ Anh Đông lại lần nữachặn ngang thanh âm của nàng, chậm rãi nói: “Tôi đói bụng, đợi lát nữa gặp mặtlại tán gẫu, cô có giấy bút không? Ghi địa chỉ một chút…” Lưu loát đọc lên chỗanh đang ở “Một tiếng sau gặp lại trong tiệm”.
“Tôi còn chưa nóixong!” cô thật vất vả đem câu nói đầy đủ nói ra khỏi miệng.
“Một giờ sau tôi nghe cônói sau”. Anh trực tiếp tắt luôn điện thoại.
Mạc Tử Nhân không cáchnào nói tiếp, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của anh; Có thể… Như vậykhông đúng sao? Nào có người như anh– Hạ Anh Đông có thể nào hoàn toàn mặc kệ ýkiến của cô sao?
Mặc dù ý kiến của cô rấtít khi có thể biểu đạt ra, bởi vì cô luôn chậm nửa nhịp, hoặc là không có dũngkhí nói ra khỏi miệng, trừ phi gặp gỡ khẩn cấp, hoặc sự kiện trọng đại, ngẫunhiên cô mới có hành vi kinh người, mà tất cả bởi vì cá tính của cô trời sinhnhư thế.
Mạc Tử Nhân cúi đầu ủ rũai oán ca thán một tiếng – vốn là muốn qua ba phút giải quyết chuyện này, nhưnghôm nay vẫn đi ra cửa theo để gặp mặt anh.
Cô thật sự không nghĩđến là sẽ gặp lại Hạ Anh Đông, anh quá khí phách rất có quyết đoán, làm chongười khác rất sợ hãi, mà cô rất sợ cùng người như vậy quen biết, giống như sẽlàm cô mất đi chính mình.
Mạc Tử Nhân nhìn qua địachỉ vừa ghi, trong nội tâm thấy tất cả thật bất đắc dĩ, nếu như cô muốn giảithích rõ ràng, thế tất phải đi một chuyến, vì sao Hạ Anh Đông kia lại cậy mạnhnhư vậy a ?
Kì thật con người mạnhmẽ cũng không phải làm cho người ta chán ghét, dù sao cũng có lúc cần người nhưvậy đảm đương trọng trách quan trọng, nhưng có thể tồi tệ nhất lại là ở chỗnày, như vậy người lãnh đạo sẽ thường xuyên cải biến ý tưởng của những ngườikhác, làm cho những người kia đi làm những chuyện mà họ không muốn – mà côchính là một trong số những người khác.
Kì thật cũng không phảilà cô không có chủ kiến, nếu là gặp qua chuyện không hợp lý, cô cũngsẽ đề xuất kháng nghị, nhưng lúc này đây tựa hồ kháng nghị không được, bởi vìcô là người sai trước, cho nên lần này quyền chủ đạo nằm trong tay của Hạ AnhĐông.
Mạc Tử Nhân vẫn còn dodự không muốn đi, thời gian cũng không còn sớm, cô vừa mới ngẩng đầu, liềnthình lình phát hiện 20 phút đã trôi qua.
Không xong! Cô sẽ đếnmuộn mất- chớ lại suy nghĩ có nên đi hay không, thời gian đã thay cô quyếtđịnh, cô không thể không đi.
Tay chân luống cuống,Mạc Tử Nhân cuối cùng đến tại thời gian đã định trước một phút, phục vụ sinhthấy cô đứng ở cửa, mặt mỉm cười giúp cô mở cửa.
“Hoan nghênh đã đến, xinhỏi cô có phải là Mạc tiểu thư không?” Phục vụ sinh khách khí hỏi thăm.
” Đúng vậy… Tôi cùngbằng hữu… Ách … người khác hẹn gặp.” Cô không muốn nói ra tên Hạ Anh Đông, đểtránh dính dáng đến nhau.
Phục vụ sinh nhẹ nhànggật đầu “Hạ tiên sinh đã đến, Mạc tiểu thư mời đi theo tôi”
Đi theo phục vụ sinh vàomột gian ghế lô (*),nhìn thấy Hạ Anh Đông đã ở bên trong lẳng lặng đọc sách,lúc anh chuyên chú, gò má toát ra một cỗ khí chất vừa đặc biệt vừa khó hìnhdung.
(*gian ghế lô: kiểuphòng của Nhật, cửa được kéo sang 2 bên )
Anh ngồi một mình ởmột góc, giống như một pho tượng thạch cao, lười biếng hưởng thụ sự yên lặngcủa thời gian, cả người anh có vẻ một chút cũng không vội vã, không bừa bãi,làm cho người ta nhịn không được đem tầm mắt dừng lại ở trên người anh khôngrời đi được
Cô nhìn đúng là có điểmngoài ý muốn, mặc dù hiểu về anh không nhiều, khiến cô rất khó tưởng tượng HạAnh Đông lại có thể an tĩnh ngồi đọc sách – anh nên lưu luyến là quán ba, bởivì bề ngoài của anh gây cho cô cảm giác như vậy.
Sau khi bắt gặp một màntâm tình này, cô lại cảm thấy bất an, cô đột nhiên cảm thấy chính mình đối vớiHạ Anh Đông quá mức sợ hãi, nói không chừng anh là đối tượng không thể thỏathuận được.
“Hạ tiên sinh, Mạc tiểuthư đã đến” Phục vụ sinh đem không gian rộng lớn lưu lại cho bọn họ.
Đây là một nhà hàngNhật, bố trí thập phần cổ kính, ở cửa còn có cầu nhỏ, nước chảy tạo cảnh, nướcchảy róc rách thay thế âm nhạc, làm lòng người khoáng đạt lạ thường, càng đặcbiệt là cái bàn giống như cái hộp, phía trên mặt bàn là thủy tinh, ở giữa thiếtkế thành hồ cá, bên trong có con cá đang bơi lội, nhìn ra được người thiết kếcó tâm tư khéo léo.
Cô phi thường thích cáchthiết kế như vậy, nhìn một lúc lâu sau, mới nhớ tới mục đích hôm nay mìnhtới: “ Xin lỗi!” cô không thể nhìn thẳng chằm chằm thiết kế nhà hàng màbỏ quên anh.
“Không sao, cái đặc sắcnhất của nhà hàng này vốn là cái bàn, tất cả khách nhân vừa đến sẽ nhìn qua chỗkhéo léo này đầu tiên, sau đó mới có thể là do thích tay nghề của đầu bếp nhàhàng”. Hạ Anh Đông gấp lại quyển sách, nhàn nhạt giải thích với cô.
Mạc Tử Nhân chú ý tớianh chính là đọc sách ngoại văn, điều này cũng làm cho cô kinh ngạc một chút.
(*sách ngoại văn: sáchtiếng nước ngoài)
“Trước tiên xem thực đơnđã, đừng để đói bụng”.
Hiện tại đã là 12h rưỡitrưa, cô xác thực có đói bụng, đúng là hai người bọn họ căn bản cũng không tínhlà quen biết, bữa cơm này thật sự không thể ăn, chỉ có thể giải thích, lại nóicô căn bản cũng không dự định cùng anh ăn cơm “ Hạ tiên sinh…”
“Anh Đông” Đối với cáchxưng hô này anh rất kiên trì.
Mạc Tử Nhân cho là mìnhđang hướng anh giải thích, đương nhiên cũng muốn tôn trọng ý kiến của anh “ AnhĐông, tôi…” Bởi vì khiếp đản, cô cũng chỉ biết không nên nói đến chủ đề hôm đótrước tiên.
Lúc này Hạ Anh Đông bắtđầu thuần thục gọi thức ăn “ Cô muốn ăn gì?”
“Tôi không đói lắm” Chodù hiện tại cô rất đói bụng, cũng không còn tâm trí để ăn nữa, bởi vì trong đầucô chỉ nghĩ đến nội dung đã chuẩn bị trước- lần này nếu không chuẩn bị kĩ càng,đợi lát nữa giải thích chỉ sợ lại lắp bắp, không thể đạt hiệu quả được.
“Có ăn được gỏi cá sốnghay không?”
Cô gật đầu.
“Làm giúp tôi một mâmsushi tổng hợp, còn có cá muối nướng, đúng rồi, bất kì thức ăn gì có trộn lẫntôm cua không được phép đặt lên bàn.”
Mạc Tử Nhân nhìn nhìnanh, đoán rằng có thể anh bị dị ứng với tôm cua, vừa vặn, cô cũng bị dị ứng vớitôm cua, cho nên thủy chung không có ý kiến gì.
“Vâng, xin hai vị chờcho một lát”. Phục vụ sinh mỉm cười rời đi.
Cho đến khi hàng ghế cònlại hai người bọn họ, Mạc Tử Nhân rốt cục lấy lại dũng khí mở miệng “Hạ…Anh Đông, tôi hôm nay tới là muốn cùng anh giải thích chuyện hiểu lầm hômqua – tôi không phải là muốn hướng anh tỏ tình”
Thật tốt quá, cô cuốicùng cũng đã một hơi nói ra điều trọng yếu, hiện tại sẽ chờ phản ứng của anh,cô vừa uống trà cho thanh cổ họng, vừa ở bên cạnh nhìn lén người đối diện – HạAnh Đông.
Không thấy anh giận tímmặt, tựa hồ thật sự vẫn ung dung đợi cô nói tiếp… Đã như vậy, cô cứ tiếp tụcnói tiếp, miễn cho hiểu lầm càng lúc càng sâu “Tôi biết rõ chuyện này cóđiểm làm cho anh khó xử, nhưng tôi cảm thấy nếu như không giải thích rõ ràng làđã đantg đả thương anh, ngày hôm qua bởi vì tôi không đeo kính…”
Mạc Tử Nhân từ từ tự thuật lại tình huống hôm qua, cólẽ là do bộ dáng Anh Đông định thần, nhàn nhã, làm cô từ từ thư giãn tâm tư suynghĩ của mình, làm cho nàng chuyện ngày hôm qua đâu vào đấy: “Đã tạo ra phứctạp cho anh, tôi thật sự rất xin lỗi anh, đây hết thảy đều là lỗi của tôi, nếunhư tôi có thể đền bù được cho anh cái gì, xin anh cứ việc nói ra cho tôi biết”
Cô xác thực cảm thấy hổthẹn với Hạ Anh Đông, cô rất muốn đền bù tổn thất cho anh – dù sao đổi lại làcô bị người khác tỏ tình, kết quả lại là nhầm người, cô cũng sẽ cảm thấy rấtlúng túng khó chịu.
Đợi đã… Không đúng nha!Cô đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua, mặc dù cô không có hô lên tên Hạ Lập Dương,nhưng y theo nội dung cô tỏ tình, là có đề cập đến quan hệ bạn học của haingười; mà Hạ Anh Đông lúc đấy phát hiện ra cô nhận lầm người, vì sao còn muốnđâm lao phải theo lao? Lúc này cô đem ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Hạ AnhĐông.
Hạ Anh Đông khóe miệngcòn nhếch lên một nụ cười thản nhiên.
Lúc này phục vụ sinh đưalên món ăn, giữa hai người là một mảng im lặng, chờ phục vụ sinh ra khỏi phòng,Mạc Tử Nhân chờ không được thốt lên hỏi – “Anh đã sớm biết đối tượng tôi tỏtình không phải là anh, đúng không?”
“Đúng vậy”.
Mạc Tử Nhân nhịn khôngđược nhíu mày, hoàn toàn không lý giải được vì sao Hạ Anh Đông phải làm như vậy:”Chúng ta căn bản không biết nhau, vì cái gì anh cố ý tạo thành vụ hiểu lầmnày?”
Hạ Anh Đông thong thảung dung trả lời “Không, chúng ta biết nhau… Hơn nữa thời gian cô và tôi quenbiết nhau còn sớm hơn Hạ Lập Dương.”
Cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.