Chương trước
Chương sau
Những lời này vừa nói cho anh ấy nghe, vừa là nói cho bản thân tôi nghe. Sau khi hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình, tôi cũng không muốn quanh co với anh nữa, phải dứt khoát làm rõ mục đích ban đầu khi tiếp cận anh của tôi.
"Anh có nhớ anh từng đăng một cái Weibo không? Vụ thừa nhận có một ca sĩ đạo bài 'Ngưỡng vọng' của anh ấy."
"Hả?" Nhung Dận lại bày ra vẻ mặt tràn đầy dấu hỏi chấm.
"Anh không biết chuyện này ư?" Tôi hơi sững sờ, chẳng lẽ tôi vẫn luôn hiểu lầm anh ấy?
"Không biết." Nhung Dận lắc đầu, chau mày, "Chuyện từ khi nào?"
"Mùa hè năm ngoái." Tôi nói ra khoảng thời gian khiến tôi cả đời này khó mà quên nổi.
Nhung Dận suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì lúc đó Weibo của anh vẫn do công ty quản lý. Thực sự anh không biết chuyện gì đã xảy ra, sao vậy em?"
Nhung Dận cầm điện thoại lên mở Weibo.
"Cái cậu ca sĩ đó, là em." Tôi chép miệng.
Ai mà ngờ được, sau khi nghe tôi kể đầu đuôi sự việc ra, chuyện đầu tiên Nhung Dận làm là lên mạng search nghệ danh của tôi: Lê Thông Minh.
"Quê thế." Ổng bình luận.
"Em biết rồi." Tôi cúi đầu cụp mắt.
Bức ảnh đầu tiên xuất hiện trong mục kết quả tìm kiếm là tấm poster EP tuyên truyền năm đó của tôi. Quả đầu màu cầu vồng, tóc tai lòa xòa che kín cả mắt, chỉ còn thiếu đúng dòng chữ "Đường đời khúc khuỷu quanh co, hãy trân trọng đoạn duyên phận này" xếp kiểu nhấp nháy bên dưới.
*EP: Extended play – Đĩa mở rộng.
Đến bản thân tôi còn chẳng có mặt mũi nào nhìn lại nữa, nhanh tay che kín màn hình: "Đừng xem đừng xem, em muốn xiên chết stylist luôn."
Nhung Dận cười cười, hôn chụt một cái lên trán tôi: "Chỉ cần là em thì xem gì cũng hay!"
Tôi ngạc nhiên tới ngây người.JPG, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng không phải lời đường mật sến sẩm nữa rồi à...
Anh ấy nhìn tôi, rồi lại mổ tiếp chụt một cái lên môi tôi.
Má ôi!
Tôi vừa nhớ ra tôi vẫn chưa đánh răng!
Lúc cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của anh liếm lên khóe môi tôi, tôi lập tức đẩy anh ra, nhảy dựng từ trên giường xuống chạy ù vào phòng tắm rửa mặt.
Ôi biết nói sao đây. Thực sự không phải tôi chạy đi đánh răng nhanh như vậy là vì muốn hôn anh đâu mà, là con người thì chuyện đầu tiên cần làm sau khi rời giường chính là đánh răng mà đúng không?
Nhưng hình như Nhung Dận không nghĩ như vậy. Anh không nói lời nào đã đè tôi lên lớp gạch men trên tường, mỉm cười tà mị.
Đẹp trai cực.
Mặt tôi hơi nóng lên, khăn mặt vẫn còn cầm trên tay chưa kịp vắt nước, để giảm bớt xấu hổ, tôi biết rồi còn hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Anh vươn tay giữ cằm tôi.
Ôi trời đất ơi.
Tốt xấu gì đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi đó! Sao nhất thiết phải ở ngay cạnh cái bồn cầu hả!? Anh ấy sốt ruột tới mức đó cơ à!?
Nhưng mà hôn nhau thích lắm, tôi còn nếm được vị trái cây anh ăn lúc sáng là vị dứa nữa hề hề hề. Ngọt lắm á.
Hiểu lầm được xóa bỏ, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất. Thế rồi tôi nghĩ, chuyện này cũng coi như trong cái rủi lại có cái may. Có một sức hút vô hình nào đó đã kéo tôi và Nhung Dận lại với nhau. Đúng là duyên phận!
Sau đó, mối quan hệ giữa chúng tôi tốt lên nhanh chóng, rất ăn ý cùng nhau nhảy ra khỏi trạng thái mập mờ luẩn quẩn, chính thức phát triển lên thành quan hệ bạn trai của nhau. Ra ngoài thì kè kè bên nhau, về nhà thì xoa eo bóp đùi (giúp) nhau.
Cảm giác khi có bạn trai là ảnh đế là loại trải nghiệm thế nào?!
....À, thật ra cũng chẳng khác gì người bình thường.
Dù sao trút bỏ đi những trang phục hoa lệ, anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Những việc làm thường ngày của chúng tôi là nắm tay và hôn nhau, được nghỉ ở nhà thì cùng nhau xem phim, thỉnh thoảng ảnh sẽ rủ tôi đi ăn một bữa tiệc lớn, hoặc dẫn tôi đi xem hòa nhạc hay gì đó đại loại vậy. Lãng mạn hơn một chút thì ngồi ê mông trên ban công, tôi đàn guitar cho anh nghe.
Ánh nắng mặt trời phủ xuống khuôn mặt anh ấy...cũng chẳng phác ra được đường nét vẹo gì đâu, bởi vì cmn trời quá nóng. 38°5 lận đó! Trời bắt đầu nóng lên rồi!
Chưa được hai phút tôi đã buông bỏ sự lãng mạn này, ôm dưa hấu ướp lạnh ngồi trên sofa xem phim.
Nhung Dận bảo đây là phim tình cảm, nhân vật rất có hồn, cảnh quay cũng đẹp, đáng được đánh giá cao.
Má, lại là phim tình cảm. Số phim tình cảm cả đời này tôi xem cộng lại cũng chưa bằng hai tháng nay ở cùng Nhung Dận.
Tôi, đã nghiện còn ngại, chui tịt vào lồng ngực anh, ăn hết sạch phần dưa hấu ngon nhất ở chính giữa. Nhung Dận rất tỉ mỉ gảy hạt dưa cho tôi.
Hầy. Yêu đương đúng là tốt đẹp quá đi!
Ơ? Nhưng mà sao đã hai mươi phút trôi qua mà nữ chính vẫn chưa xuất hiện nhỉ?
32、
Lúc tận mắt chứng kiến hai người đàn ông trên màn hình bắt đầu áp miệng vào nhau, tôi mới phát hiện ra bộ phim này có gì đó sai sai. Thứ âm thanh dâm dục vang lên, một người đàn ông trong đó đẩy người còn lại xuống giường, tay phải chậm rãi lần mò từ hông người nọ vào tới trong quần. Người bị đè bên dưới kia thì mang vẻ mặt hưởng thụ đòi hôn, khẽ thở hổn hển.
Tôi uống một hớp nước dưa hấu, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cái này....
Ngoại trừ lần trước lỡ tay nghe được chưa tới một phút đoạn pỏn trong điện thoại của Nhung Dận, đây mới là lần thứ hai tôi xem thể loại này. Khác với lần trước, bộ phim này thực sự rất tinh tế. Trên phim về cơ bản chỉ quay mặt diễn viên và những hành động mơn trớn nửa người trên, thậm chí tôi còn không hiểu tay họ đang làm gì bên dưới cho lắm.
Cuối cùng, tôi không kìm nổi tính tò mò nên hỏi: "Người kia đang làm gì thế?"
Mọi người đừng bảo tôi giả bộ ngây thơ, thử hỏi mà xem, làm gì có trai thẳng nào hiểu cái này? Đến bạn của tôi còn không biết gay là gì nữa kìa.
Đương nhiên, với tư cách là một trai thẳng, tôi cũng có thể lờ mờ đoán được người đè phía trên đang làm người bên dưới, chỉ là tôi không chắc lắm thôi!
Dù sao thì...có đàn ông con trai nào cho phép người đàn ông khác đè mình ư? Ngại chết đi được ấy!
Sau đó, từ ánh mắt của Nhung Dận, tôi đọc được sự kinh ngạc và...cười nhạo?
Này! Đừng tưởng anh là thuần gay thì có thể cười nhạo em thiếu hiểu biết!
Thế rồi anh đặt dưa hấu lên bàn và xoa xoa tay nói: "Thì ra em không biết à..."
Ngay giây phút anh cong môi cười, trong đầu tôi chợt lóe lên vài hình ảnh khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Hai chúng tôi nhìn nhau, không ai nói tiếp điều gì. Dường như bầu không khí cũng trở nên ngưng đọng.
Rèm cửa trong nhà Nhung Dận đều là loại chắn sáng, lúc xem phim anh còn cố ý kéo rèm lại nên hiện giờ trong phòng rất tối, chỉ có ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình TV. Chút ánh sáng này khiến từng đường nét trên khuôn mặt anh đều đẹp vô cùng.
Nhung Dận từ từ ghé lại gần tôi, ánh mắt anh chậm rãi dời từ mắt xuống tới môi tôi. Không khí mờ ám cộng thêm nhạc nền sắc tình làm trái tim tôi đập rộn, vành tai cũng vô thức nóng lên. Đầu quả tim thì như bị vuốt mèo khẽ cão qua, ngứa ngáy.
Có lẽ do vừa nãy ôm khư khư quả dưa hấu nên lòng bàn tay anh rất lạnh. Anh chỉ vừa mới chạm vào da tôi, cả người tôi không kìm được khẽ run rẩy.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng trườn vào trong đùi tôi, quay sang nói nhỏ bên tai tôi: "Có muốn anh nói cho em biết bọn họ đang làm gì không?"
Thôi đi!
Mục đích anh rủ em xem phim chẳng phải là cái này à! Ngay lúc này còn giả vờ giả vịt nói gì đó! Chẳng lẽ phải nghe em nói muốn xong anh mới bày ra vẻ mặt miễn cưỡng phải làm điều này vì em thôi ư!?
Đồ gian xảo!
Tôi nuốt nước bọt cái ực, lùi về sau một chút. Lúc này tay anh ấy đã không kìm được với lên cạp quần tôi.
Nhìn đi nhìn đi.
Tôi không có trêu chọc gì ảnh mà! Là do anh ấy trước....
"Ưm...hhh." Tôi nhanh chóng đặt tay lên eo anh.
Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể ngờ họng tôi còn có thể phát ra thứ âm thanh như thế này! Ngại chết đi được ấy! Làm sao bây giờ!
Tôi đỏ mặt, dụi đầu vào vai anh.
Trên người Nhung Dận có mùi bưởi thoang thoảng, rất tươi mát dễ chịu, tôi không nhịn được cặn nhẹ lên xương quai xanh của anh một cái.
Nhung Dận bất chợt điên cuồng vật tôi xuống sofa như một con sư tử, vươn tay cởi áo phông của tôi. Ngay sau đó hai hàm răng tôi bị đẩy ra, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt trượt vào, trái lại động tác bên dưới vẫn không hề dừng lại.
Toàn thân tôi cứng ngắc ôm eo anh, hơi co chân lên nhưng nhanh chóng bị anh dùng đầu gối đè lại. Thực sự thì, nói cơ bắp ảnh căng chặt hữu lực không phải nói ngoa, sờ vào rất thoải mái, sẽ khiến bạn không nhịn được muốn bóp bóp cho coi.
Có lẽ vì đang quá hồi hộp nên trong đầu tôi hiện lên rất nhiều thứ lộn xộn, kể cả giấc mộng xuân ngày ấy.
Thật ra lần đó tôi mơ thấy mình với Nhung Dận không mặc đồ trần truồng ôm nhau ngủ á!
Cảm giác cũng giống lúc này...
Nóng bỏng.
Hừng hực.
.......
Không biết tôi có nên khen ngợi kỹ xảo lái xe* của Nhung Dận hay không. Mới được vài phút mà tôi đã không chịu nổi.
A.
Sắp chết mất.
Đây hoàn toàn không phải giới hạn bình thường của tôi! Nghe tôi giải thích một chút đi mà!
*Lái xe: Tiếng lóng ịch ịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.