Trong suốt hai năm, Lục Lệ Thành không có tin tức gì của Tô Mạn, Trung Quốc quá lớn, nếu một người cố ý biến mất, giống như một giọt nước chìm vào trong biển lớn, tuyệt không lưu lại bất kỳ chút dấu vết gì.
Anh và Tống Dực đã ngưng hẳn liên lạc, chỉ thỉnh thoảng nghe đồng nghiệp ngoài hải ngoại bàn tán Tống Dực đã tiếp nhận được khách hàng nào.
Riêng Hứa Liên Sương thế mà vẫn có liên hệ với anh. Nàng viết thư cho anh, anh lập tức hồi âm, chỉ mong trong lúc hàn huyên nghe được chút tin tức gì về Tô Mạn.
Thư của Hứa Liên Sương tới từ khắp nơi trên thế giới, những người trong ảnh thuộc những sắc tộc màu da khác nhau, chỉ có một điểm vĩnh viễn giống nhau….
“Hiện tại Tô Mạn đang trải qua những ngày rất bình thường, cô ấy đang bước ra khỏi những bi thương từ khi cha mẹ mất đi, đợi khi nào cô ấy đủ vững vàng, sẽ trở lại Bắc Kinh, bởi nơi đó là gia đình của cô ấy và cha mẹ. Nhưng hiện tại, tôi nghĩ cô ấy chưa chuẩn bị tốt. Cho nên thật xin lỗi, tôi không thể cho anh phương thức liên hệ với cô ấy.”
Cho dù Hứa Liên Sương không thể cho anh cái mà anh muốn, anh vẫn duy trì mối quan hệ lúc có lúc không với nàng, chỉ vì muốn cho mình một cảm giác – giữa Tô Mạn và anh vẫn có liên quan tới nhau.
Hai năm trước, anh tăng thêm một bất động sản ở Bắc Kinh. Sau hai năm, nó vẫn là một gian phòng trống, tịch mịch vô vọng chờ chủ nhân quay trở về.
Lúc uống rượu xã giao xong, khi mỏi mệt chán ghét, anh lại quay trở lại nơi này, ngồi trên sàn nhà trống trơn, đối mặt với bức tranh sơn thủy thủy mặc hút một điếu thuốc, hoặc đứng cạnh cửa sổ, nghe bài hát “Dã phong” qua di động.
“Chuyện cũ dù đã phủ đầy bụi bặm, nhưng pháo hoa ngày xưa ấy, thoáng giống như sắc đèn rực rỡ hôm nay. Đợi một lần trái tim xoay chuyển, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay….. Sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình yêu…
Rất nhiều lần, anh hối hận đã không đem tình cảm của mình thốt ra thành lời. Vì sao không nói cho nàng biết chứ? Nói cho nàng, kết cục chắc cũng như thế, nhưng ít nhất nó không khiến mình tiếc nuối. Anh đột nhiên hiểu vì sao nàng tìm mọi cách để theo đuổi Tống Dực. Bởi vì đã bỏ qua một lần cơ hội, nên mới càng thêm quý trọng cơ hội thứ hai mà ông trời giành cho mình. Nếu khiến cho anh tìm được nàng, anh tuyệt đối sẽ không đắn đo cân nhắc, anh sẽ nói cho nàng biết, để cho nàng không thể dứt áo ra đi một cách vô tư lự như thế, khiến cho nàng biết có một người đang đợi nàng.
Cũng bởi vì Tết năm nay anh họp ở Paris, không về nhà được, nên tới mùa thu lúc rảnh rỗi, anh tranh thủ về nhà thăm mẹ.
Đúng là vào những ngày mùa, anh trai chị dâu đều bận rộn, Đào tử đi Tây An bàn việc làm ăn, Miêu Miêu đã lên lớp 1, Tinh Tinh đang chuẩn bị thi vào cấp II, chỉ có mình mẹ ở nhà. Sau khi anh tắm rửa xong, ngồi dưới dàn dưa chuột trong sân, cùng nói chuyện phiếm, đọc sách với mẹ.
Lúc chạng vạng, Tinh Tinh và Miêu Miêu cùng trở về. Lúc Miêu Miêu nhìn thấy anh, liền chạy ngay tới: “Chú ơi, chú ơi!”
Anh nhấc bổng Miêu Miêu lên xoay tròn. Tinh Tinh đã có vẻ rụt rè của một cô thiếu nữ, đứng ở bên cạnh lễ phép nói: “Cháu chào chú ạ!”
Chị dâu vừa từ ruộng về, kéo dưa hấu ướp lạnh dưới khe suối lên, bổ cho ba người. Anh vừa ăn dưa vừa hỏi han về tình hình học tập của Tinh Tinh, nghe nói thành tích học tập của cô bé nổi trội trong các khối, thực vui vẻ thay cho anh trai và chị dâu.
Chị dâu vừa lặt rau vừa cười: “Nó được đại biểu cho trường đi thi đấu tiếng Anh, lại được giải nhất, đám trẻ con trong thành phố không bì được với nó đó.”
Tinh Tinh rất khiêm tốn nói: “Đều nhờ các thầy cô dạy giỏi ạ.”
Lục Lệ Thành kinh ngạc: “Ở nông thôn lại có giáo viên tiếng Anh tốt như thế sao? Vốn lần này em đang định thương lượng với đại ca, đợi Tinh Tinh lên cấp II sẽ ra thành phố học, lại sợ tiếng Anh của nó không theo kịp, đang nghĩ xem có nên mời gia sư dạy riêng hay không, không ngờ chất lượng giáo viên ở nông thôn bây giờ lại được tăng nhanh như thế”
Mấy lần Miêu Miêu định nói gì đó, đều bị chị nó thầm trừng mắt, không dám hé răng.
Lục Lệ Thành còn có thể hàng phục một đống nhân tinh trở thành dễ bảo, huống chi hai đứa trẻ con? Bề ngoài anh coi như không lưu ý, cứ như đang nói chuyện phiếm với chị dâu, kỳ thật anh đã thu hết những dị thường của hai đứa trẻ vào đáy mắt. Anh làm như chợt tỉnh ngộ, hỏi chị dâu: “Hai năm gần đây trường tiểu học ở đây có giáo viên bên ngoài tới không vậy?”
Chị dâu lắc đầu: “Không rõ lắm, Tinh Tinh vẫn rất ngoan ngoãn, cả chị và anh trai em chưa bao giờ phải quan tâm tới việc học hành của nó, nên cũng không để ý tới những chuyện ở trường”
Lục Lệ Thành chỉ đành trực tiếp tấn công Miêu Miêu: “Cháu thích nhất thầy cô nào trong trường?”
Miêu Miêu khẽ liếc Tinh Tinh một cái, không dám nói ngay, nghĩ một lát, rồi mới lí nhí trả lời: “Giáo viên ngữ văn ạ.”
“Giáo viên ngữ văn tên là gì? Trẻ con không được nói dối.”
Miêu Miêu nhìn Tinh Tinh, mặt đỏ lên: “Cháu và cô ấy đã nghéo tay, đã hứa với cô ấy là sẽ không nói. Chị cũng không cho cháu nói, chị nói nếu cháu nói cho người khác, cô Tô sẽ đi luôn.”
Tinh Tinh trừng mắt nhìn nó: “Đồ ngốc, em đã nói rồi!”
Lục Lệ Thành lập tức đứng bật dậy, hỏi chị dâu: “Trường tiểu học ở chỗ nào ạ?”
Chị dâu đáp:” Hình như vị trí cũng không khác lắm so với ngôi trường cũ em đã học, chỉ đập đi xây lại ….”
Chị chưa nói xong, Lục Lệ Thành đã đi ra khỏi sân.
Anh chạy thẳng một mạch, gặp sông vượt sông, gặp gò đống nhảy qua gò đống, chạy loạn cả lên bờ be ruộng. Anh vui vẻ như một đứa trẻ con, cả đời này, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trong tầm tay như thế.
Lục Lệ Thành chạy một hơi tới thẳng cửa trường học, hơi gập mình, thở hổn hển, mấy vị giáo viên thấy phong cách của anh không giống người địa phương, đều nhìn theo anh.
Một thầy giáo vừa cười vừa hỏi: “Anh tới tìm cô giáo Tô đúng không?”
Anh vừa thở hổn hển, vừa hỏi vô cùng vui vẻ: “Cô ấy ở đâu rồi?”
Một cô giáo chỉ vào ngọn núi cách đó không xa: “Cô ấy vừa đi dạo núi với mấy người bạn rồi.”
Anh vui mừng đáp “Cảm ơn”, rồi lại lập tức chạy về phía ngọn núi, vừa gần tới con đường mòn ve núi, đã nghe thấy những tiếng cười trong trẻo âm vang giữa núi rừng. “Không san bất kiến nhân, đãn văn nhân ngữ hưởng”[1]. Tiếng cười của nàng đã tới gần, người còn có thể xa sao? Anh dừng chân, nở sẵn nụ cười đứng đợi.
Xa xa núi non trùng điệp, ráng chiều bao kín. Trong ánh tà dương, sương mù trong núi đã nổi dần lên, những con chim mỏi mệt rủ nhau trở về tổ, những chấm đen nho nhỏ vụt lướt qua thinh không, tựa như một bức tranh thiên nhiên sơn thủy thủy mặc, đẹp không sao tả xiết.
Anh vừa định nói: “Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn”, thì đã nghe thấy giọng một người đàn ông vừa cười vừa nói: “Cảnh sắc này đẹp thật, khung cảnh trước mắt đây giống hệt như ngòi bút của Đào Uyên Minh đã từng viết: “San khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn”
Anh như đột nhiên bước chân vào chỗ hụt, tự nhiên ngã nhà xuống mà không hiểu gì, nụ cười vẫn còn vương trên mặt, mà tim đã nát vụn.
Tô Mạn cười nói: “Vâng! Bây giờ đi về phía trường học, anh cứ nhìn theo hướng này mà xem, sẽ biết cái gì gọi là “Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam san”
Cả Tô Mạn và Tống Dực cùng tay nắm tay, đi lướt qua cạnh anh. Anh đứng dưới tán cây ngân hạnh, thân thể như hóa đá.
Một chiếc lá ngân hạnh vàng rực bay bay, nàng giơ tay bắt lấy, giơ chiếc lá hình xòe quạt ra, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh:”Đẹp không?”
Mặt nàng quay về phía anh, chỉ cần lưu ý một chút, kỳ thật hoàn toàn có thể phát hiện ra vì anh không cố ý núp vào, có điều trong mắt nàng chỉ có một người khác.
Bọn họ đi xa dần, anh nhìn về phía trước, khung cảnh đẹp đẽ chói lọi trước mắt đều biến mất, cảnh sắc ảm đạm dần.
Đám lá cây sau lưng anh vang lên sột soạt, Hứa Liên Sương đạp lên lá vàng khô đi tới cạnh anh, tay đút trong túi quần nhìn anh im lặng, trong mắt hàm chứa vẻ thương hại cũng như kinh sợ, còn có chút tình cảm của anh.
Nàng đạp lên lá rụng, khẽ hỏi: “Anh định làm gì bây giờ?”
Vẻ mặt anh đã trở lại bình thường, cau mày đáp: ” Hứa tiểu thư có thể nói rõ hơn một chút được không?”
Hứa Liên Sương ngẩn người ra, đáp: “Tôi đang hỏi xem anh định chiêu đãi bọn tôi như thế nào?”
Lục Lệ Thành đi về phía chân núi, thản nhiên đáp: “Hứa đại tiểu thư giá lâm, đương nhiên phải coi như quốc khách mà chiêu đãi rồi.”
Hứa Liên Sương đuổi theo anh, sóng vai xuống núi cùng anh.
Hứa Liên Sương vẫn chưa yên tâm, giả bộ nói đùa: “Lần này Tống Dực cố ý tới tìm Tô Mạn, những khúc mắc trong lòng bọn họ đã được giải khai, phỏng chừng ngày kết hôn cũng không còn xa, anh mau nghĩ tới quà tặng đi! Đừng trách tôi không giữ tình bạn, không chịu nói trước cho anh biết.”
Lục Lệ Thành quay đầu nhìn nàng, tia sáng sắc bén trong mắt làm Hứa Liên Sương không cười nổi nữa. Anh cười nhạt: “Tôi và hai người đó quan hệ đều bình thường, quà tặng chỉ cần đủ quý là được, không cần phải hao tốn tâm tư, nhưng cô thì chắc phải nghĩ cho kỹ.”
Hứa Liên Sương vội đáp: “Tôi sẽ nghĩ thật kỹ.”
Tới trước cửa trường tiểu học dưới chân núi, bốn người gặp mặt nhau, bạn cũ gặp lại, tiếng nói chuyện cười đùa vang lên không dứt.
Lục Lệ Thành chủ động hỏi ngày kết hôn của hai người, Tống Dực nhìn anh, cười đáp: “Càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng, tự nhiên có kẻ chen ngang.”
Lục Lệ Thành cười nói: “Chúc mừng hai người!”
Tô Mạn mặt đỏ bừng, vùi đầu vào vai Ma Lạt Năng, lại thầm giơ chân đá nhẹ cho Tống Dực một cái.
Hứa Liên Sương nhìn vẻ tươi cười của Lục Lệ Thành, hoàn toàn yên tâm.
Buổi tối, Lục Lệ Thành đứng dưới giàn dưa chuột gọi điện cho Helen: “Lại muốn phiền chị cô một việc.”
Helen cười: “Anh giúp bọn họ lớn như vậy, chị gái và anh rể của tôi chỉ hận không thể khiến anh làm phiền họ mỗi ngày.”
“Hai năm trước cô ấy giúp tôi mua căn phòng kia, cô còn nhớ sao?”
“Nhớ chứ!” Helen thầm nghĩ trong lòng, không chỉ nhớ rõ, mà còn biết chủ cũ của căn phòng kia là ai.
“Tôi muốn nhờ chị cô liên hệ với người đại lý năm đó, tìm phương thức liên hệ với cái người năm đó đã từng tranh mua với tôi, bán lại căn phong đó cho chị ta, nhớ tăng thêm hai mươi vạn so với giá mua của tôi, à, còn biếu cho người đại lý thêm ba vạn nữa.”
Helen hít một hơi dài, năm đó vì có người tranh mua, hai bên đều không chịu buông tay, giá đã lên quá cao. Lục Lệ Thành vô cùng muốn mua căn phòng này, cuối cùng âm thầm đút lót cho bên đại lý ba vạn đồng. Bây giờ thị trường nhà đất ở Bắc Kinh đang đình trệ, rất nhiều nơi đều giảm xuống, thế mà anh ta muốn tăng giá hai mươi ba vạn sao?
“Đắt như vậy, chỉ sợ khó bán được.”
“Cô chỉ cần kêu chị cô đi tìm người, chắc chắn người kia sẽ mua.”
Helen cũng không nói nhiều nữa: “Vâng, ngày mai tôi sẽ bảo chị tôi đi tìm người.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Lệ Thành, thông qua người đại lý đã tìm được người mua năm đó, đối phương vừa nghe nói là căn phòng kia, đã cảm thấy hứng thú ngay lập tức. Giá mà Lục Lệ Thành đưa ra tuy vô cùng điên cuồng, nhưng đối phương càng điên cuồng hơn, cũng không thèm mặc cả, trực tiếp đồng ý. Không chỉ như thế, lúc nhận lại phòng, đối phương còn cố ý nhờ bên đại lý chuyển lời tới chủ phòng cũ, nói cám ơn. Người đại lý cũng ngạc nhiên há hốc mồm, trận mua bán điên cuồng lại ly kỳ như thế, lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Câu “cám ơn” truyền từ người đại lý tới tai chị của Helen, chị Helen lại truyền lại cho Helen, cuối cùng Helen lại nói lại cho Lục Lệ Thành.
Lục Lệ Thành châm một điếu thuốc, không nói gì, khói thuốc bay lập lờ, trên khuôn mặt không lộ ra vẻ gì cả.
Bên dưới khung cửa kính sau lưng anh, là đèn đuốc huy hoàng, là hồng trần mười dặm, vạn dặm phồn hoa, mà anh như sống một mình trên Thiên cung, cô đơn lạnh lẽo, hai vai rủ xuống mệt mọi.
Cái này đại khái có thể coi như chỗ cao không khỏi lạnh! Cô đã dõi theo từng bước chân anh, từ một viên chức bình thường, cho tới một vị chủ quản ngày hôm nay của công ty, thấy bạn bè của anh càng ngày càng ít, thấy anh càng ngày càng cô đơn, trong ngoài càng ngày càng không đồng nhất. Helen thở dài, cúi đầu rời khỏi văn phòng anh.
Đã chuyển sang nửa đêm về sáng, Helen sắp xếp lại đống thư mới nhận được từ ban ngày, nhìn thấy thiệp cưới của Tô Mạn, cô sợ tới mức ngây người, ngẩn ra nửa ngày trời, rồi mới đọc kỹ được. Trong khoảnh khắc hai chữ “Tống Dực” lọt vào mắt, cô mới hiểu được, hai chữ “Cám ơn” kia xuất phát từ ai. Hai vị cao thủ này so chiêu vô hình, chỉ khổ cho đám người đi theo là bọn họ đây phải bận rộn. Tống Dực cũng không muốn trực tiếp gặp mặt nói cảm ơn, hiển nhiên là muốn giả bộ không biết gì, để hạnh phúc của người con gái trong lòng anh ta không chút vướng mắc.
Cô bật máy tính, tới cái diễn đàn mà mình thường hay vào, mở cái topic mà mình đã thường xuyên post bài từ trước, ở topic này cô giấu tên ghi lại một câu chuyện tình đơn phương.
Helen đã ghi rằng, anh vì muốn quên người con gái kia, mà cố ý phái nàng ra nước ngoài. Có điều, cố ý nếm thử cuộc sống mới cũng không thành công, lại khiến anh ta lâm vào thế khó xử, không biết phải cự tuyệt một người con gái khác thế nào, may mà đối phương đã mở miệng trước.
Nghe nói nàng chưa đi làm, anh vì muốn nhìn thấy nàng, đột nhiên phải tham dự một cuộc hội nghị, nhưng thực tế lại ở dưới lầu nhà nàng, ngồi trong ô tô, nhìn người khác đưa nàng tới bệnh viện.
Anh nửa cố ý, nửa đồng ý để nàng cùng về quê với anh, sau khi nàng đáp ứng, anh lại vô cùng khẩn trương, cả buổi tối gọi điện cho tôi, hỏi tôi đi chơi cùng con gái phải chú ý cái gì.
Vì tiếp cận nàng, anh thật ngây thơ cố tình tạo ra cơ hội cho mình, sáng sớm cuối tuần gọi điện xin tôi đi mua giúp anh một cái hộp thuốc, nhanh chóng bỏ vào nhà anh, chỉ vì mong có được một khoảng thời gian bên nhau.
Topic này cũng ghi lại khoảng thời gian tìm kiếm và chờ đợi suốt hai năm ròng của anh.
…………..
Bởi thật sự động lòng trước sự chấp nhất của anh, cô bắt đầu ghi lại, hy vọng mọi người cùng cầu nguyện với cô để chúc anh sớm gặp được người anh yêu.
Cái diễn đàn nguyên bản lạnh lùng không có nhân khí, cũng nhờ topic của cô mà bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, vô số người quan tâm và chúc phúc cho topic của cô, cô và mọi người cùng mong mối tình tương tư đơn phương này sẽ đạt được kết thúc hạnh phúc, thậm chí cô còn cho rằng có nhiều người chúc phúc như vậy, hơn nữa với cách thức hành xử không từ thủ đoạn như vậy của anh, nhất định cuối cùng anh sẽ chạm tới được hạnh phúc. Có điều, sự thật luôn vĩnh viễn khác xa so với sự mong cầu.
Những ngón tay của cô lướt nhẹ trên bàn phím.
“Tôi nghĩ topic này đã tới hồi két thúc, bởi kết cục không như tôi muốn. Cũng không muốn viết tiếp, có điều mọi người và tôi đã cùng làm bạn với cái topic này suốt một năm, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ phải thông báo kết thúc cho mọi người: hôm nay anh ấy đã thu được tấm thiệp cưới của người con gái kia, thật đáng tiếc, chú rể không phải anh ấy.”
“Tôi cũng đã PM cho mod, topic này sẽ bị xóa bỏ. Người bạn của tôi không thích tôi trộm viết mấy thứ này, tôi tin là mọi người sẽ hiểu được. Mỗi người chúng ta, dù ít hay nhiều, cũng đều có những mối tình cảm bí mật không muốn ai biết tới. Có đẹp đẽ, mà cũng có xấu xí. Có bí mật cuối cùng rồi cũng phải hé lộ, những cũng có những bí mật sẽ bị mang xuống tận mồ.”
“Tuy rằng trải qua sự sửa chữa của tôi, không ai biết tôi là ai, cũng càng không biết anh ấy là ai, nhưng tôi vẫn muốn xóa bỏ topic này, tôn trọng ý nguyện của anh ấy, khiến cho mối tình câm này trở thành một bí mật vĩnh viễn bị thời gian vùi lấp.”
Helen tắt máy tính, cầm lấy ảnh chụp gửi kèm theo thiệp cưới, ánh mắt đăm đăm nhìn vào hình Tô Mạn và Tống Dực đang cười đứng sát cạnh nhau. Một người con gái mới may mắn làm sao, không hề biết rằng nàng đã bỏ qua một người yêu nàng tới như vậy, mà cũng là một người con gái bất hạnh làm sao, vĩnh viễn không biết rằng trên đời này đã từng có một người như vậy yêu nàng.
Helen cầm điện thoại, bấm máy: “Elliott, tôi vừa nhìn thấy thiệp cưới của Tô Mạn, xin hỏi anh có đi tham dự không? Cần tôi chuẩn bị quà tặng không?”
Đầu bên kia im lặng, ai không biết tất sẽ nghĩ là anh không nhớ ra Tô Mạn là ai. Helen không chút nghi ngờ, về sau nếu có ai đó nhắc tới Tô Mạn trước mặt anh, khẳng định anh sẽ sắm vai một quý nhân hay quên, tỏ vẻ tiếc nuối mà nói: “Tên nghe có vẻ quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu.”
Rốt cuộc từ đầu bên kia cũng có thanh âm truyền lại, ngắt đứt những suy nghĩ miên man của Helen: “Cô bỏ phong bao một số tiền cho thích hợp, không thất lễ là được rồi, tôi không có thời gian tham gia tiệc cưới.”
“Vâng”
Helen buông điện thoại, lại liếc cái ảnh chụp một cái, rồi ném tấm ảnh vào trong thùng rác, sau đó cầm laptop ra về.
Hai giờ sáng, Lục Lệ Thành đã hoàn thành cuộc họp qua điện thoại với đồng nghiệp ở New York.
Tay trái anh vắt ngang áo khoác, tay phải ôm một túi tài liệu, cà vạt nới lỏng một nửa, sắc mặt mệt mỏi đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi qua bàn của Helen, đột nhiên xoay người quay lại, tìm kiếm gì đó trên bàn của cô. Anh lật qua lật lại đống giấy tờ một cách không kiên nhẫn, đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh chụp và thiếp cưới trong thùng rác, anh nhặt lên, mắt gắn chặt vào khuôn mặt tươi cười trong tấm ảnh, đầu ngón tay không kiềm nổi lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng, miệng cảm thấy vô cùng chua xót, mà khóe miệng lại hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Quan hệ giữa anh và nàng mới bình thường làm sao, ngay cả một tấm ảnh của nàng cũng không có, sau này e là ngay cả cơ hội gặp mặt cũng khó thấy.
Anh xé nửa có Tống Dực vứt đi, chỉ để lại nửa có hình nàng, lưng ảnh quay ra ngoài, bỏ vào trong ngăn lót trong ví.
Lại nhớ ra chiều mai đã phải bay đi London, còn chưa kịp sắp xếp hành lý, anh vội vàng ra khỏi văn phòng. Cùng với tiếng “tách” lúc anh tắt công tắc điện ở cửa, thân ảnh của anh lúc đó, trong khoảnh khắc ánh sáng trong căn phòng vụt tắt, cũng chìm hẳn vào bóng đen.
Kết thúc
P/s: Thế là cuối cùng câu truyện cũng kết thúc. Đây là câu chuyện chiếm mất vô số nước mắt của tôi, tuy tôi chưa bao giờ định bỏ dở, nhưng nó cũng khiến tôi đứt từng khúc ruột. Rồi nhiều thứ ảnh hưởng khiến tôi không biết được, bao giờ tôi mới có thể hoàn thành câu truyện này.
Đêm nay không nóng, không lạnh, cũng không mưa không gió, mà lòng buồn não nề, không biết mà cũng không thể làm được gì, đành lôi truyện ra dịch nốt. Chưa từng yêu thích Lục Lệ Thành, nhưng đêm nay, không thể không thấy đồng cảm với anh. Đồng bệnh tương lân. Tiếc là không uống rượu khi buồn, cũng không biết hút thuốc, thôi thì đành tự chìm mình vào trong làn khói thuốc của anh. Biết rằng, đau tới tận cùng, sẽ không còn đau nữa, biết rằng sáng mai tỉnh giấc, sẽ vẫn sống, vẫn vui vẻ như những ngày xưa, nhưng sao đêm nay dài thế.
Yêu một người giống như đánh rơi một giọt nước mắt
Quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
Nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia.
Người ta không yêu mình, người ta hoàn toàn không có lỗi, mình yêu người ta, mình cũng hoàn toàn không có lỗi. Cuộc đời thường tréo ngoe như thế. Không phải lúc nào những người yêu nhau cũng trở thành quyến thuộc, vì nếu thật như thế, thì trên đời này sao đủ ngũ vị.
Nhưng vì sao, vị đắng cay lại nhiều tới như thế?
[1] Thấy núi không thấy người, chỉ nghe tiếng người vang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]