Tốc độ của anh dần nhanh hơn, tôi cảm giác như mình sắp bay lên cùng với những bông tuyết. Nếu có thể, tôi thực hy vọng anh sẽ vĩnh viễn mang tôi bay theo.
New York và Bắc Kinh lệch nhau mười hai tiếng đồng hồ, khi tôi đang ở ban ngày thì chỗ Tống Dực đã là đêm đen, ngược lại, lúc bên anh là ban ngày thì chỗ tôi đã khuya mù. Lúc anh tỉnh táo thì cũng là lúc anh bận rộn nhất, không có thời gian gọi điện cho tôi, đương nhiên lúc tôi tỉnh táo cũng là lúc tôi bận nhất, nên cũng không có thời gian gọi điện cho anh. Vì thế, số lần gọi điện trực tiếp giữa anh và tôi rất hiếm hoi, chủ yếu là liên lạc qua thư điện tử.
Từ thứ hai tới thứ sáu, tôi phải theo khách hàng lên sở giao dịch chứng khoán, Wall Street, gặp gỡ những người đứng đầu ở tổng công ty MG. Ngày cuối tuần, tôi phải đi theo khách hàng tới thăm tàn tích của Trung Tâm Thương Mai Quốc Tế đã bị phá hủy trong sự kiện ngày 9/11 năm nào, lại đi nghe "Starring Night"[1], tối lại phải dẫn khách hàng tới Broadway nghe "The Phantom of the Opera."[2] May mắn là có một số hoạt động bọn họ không cần tôi đi theo, chỉ yêu cầu riêng Peter, nếu không tôi sợ là ngay cả khoảng thời gian buổi tối về khách sạn viết email cũng chẳng có nổi nữa.
Tôi viết email cho Tống Dực : "Em đã xem "The Phantom of the Opera" rồi, vốn bởi khách hàng đòi đi, thực em cũng chẳng muốn, không ngờ vở kịch vừa mở màn, đã làm em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-bi-thoi-gian-vui-lap/121758/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.