Khi Tưởng Chân Trừng thức dậy, Hướng Vy đã đi rồi, quả nhiên, chị không mang giường theo. Trong lòng Tưởng Chân Trừng có chút khó chịu, quả nhiên, rời đi mà không nói một lời, hẳn là chị sợ chính mình không nỡ, nhưng đáng lo ngại hơn có lẽ là không thể gặp nhau lần cuối.
Tưởng Chân Trừng cầm cuốn sổ bìa làm bằng da bò tinh xảo ở trên bàn lên, trong đó còn ghi: "Tặng cho đàn em Trừng Trừng của tôi."
——Xin lỗi Trừng Trừng, vì chưa mua quà nên chị không dám chúc mừng sinh nhật ở trước mặt em. Nhưng chị nhớ sinh nhật em rồi, đừng lo, ban đầu chị đã đồng ý với gia đình sẽ đến đón vào ngày 20 tháng 6, nhưng lại tưởng sinh nhật của em vào đúng hôm ấy nên chị ở lại thêm một ngày, rồi tự bắt tàu về nhà. Chị có đến trung tâm thương mại vài lần, nhưng nghĩ thấy em chẳng thiếu thứ gì, mua quà rẻ quá thì sợ em không thích, mà đắt quá lại sợ em không nhận. Sau đó chị muốn mời em đi ăn tối nhưng sợ làm lỡ buổi hẹn hò của em với Dương Thao.
Em là một hậu bối ưu tú và khiến người khác cảm thấy an tâm, tuy chỉ mới quen em hai năm nhưng chị cảm thấy rất vui. Để biết được đàn chị này thích em đến nhường nào, em có thể đọc thử, chị đã ghi lại cảm xúc của mình từ ngày đầu gặp gỡ đến tận nay. Đọc xong cũng đừng nhắn tin hay trả lời chị, ngại lắm!
Chúc mừng sinh nhật, Trừng Trừng. Chúc em sớm chạm đến ước mơ của mình. Chị tin tưởng em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]