Chương trước
Chương sau
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Nội tâm Dao Quang lập tức căng thẳng, nhất là khi Mặc Quyết còn đứng ở trước mặt nàng, nàng cảm thấy cả người giống như bị bỏng.

"Nói cái gì?"

Thấy hai tai Dao Quang đỏ hết cả lên, ý cười trên mặt Mặc Quyết càng nồng.

"Cô nương nói..."

Mặc Quyết dán ở bên tai nàng, "..."

Dao Quang căn bản không hề nghe thấy lời Mặc Quyết nói, nàng vội vàng hỏi: "Ta nói cái gì?"

Môi mỏng của Mặc Quyết chỉ nhẹ nhàng cong lên.

"Ngươi nói cho ta biết nhanh lên."

Cuối cùng Dao Quang vẫn không thể nghe được câu trả lời của Mặc Quyết bởi vì hắn chỉ đang cố ý trêu nàng mà thôi.

Điều này khiến Dao Quang thất thần cả một ngày trời, cứ lo lắng bản thân làm ra chuyện xấu hổ gì.

Khi ba người đang săn giết mấy con yêu thú đi lạc, đột nhiên bọn họ ngửi thấy mùi máu tươi và một luồng linh lực nồng đậm gần đó. Linh lực cường đại như thế, chắc chắn không phải là yêu thú cấp thấp, hơn nữa cũng không phải chỉ có một con.

"Phía trước có người bị thương. Ta qua đó nhìn xem, hai người ở lại đây chờ ta."

Dao Quang sợ những tu sĩ phía trước không đối phó được, cho nên định qua đó nhìn xem. Nhưng nàng mới đi được một bước, Mặc Quyết đã lập tức theo sau.

"Này, các ngươi đi theo ta làm gì? Các ngươi có biết yêu thú địa giai nguy hiểm như thế nào không?"

Dao Quang vừa xoay người thì thấy Mặc Quyết và Liễu hộ pháp đang đi theo mình, nàng lập tức nhíu mày bảo bọn họ dừng lại. Khi nàng nhìn thoáng qua Mặc Quyết, mày liễu chau lại càng sâu.

"Đặc biệt là ngươi, ngươi mới bị thương nặng như vậy, nếu lát nữa lại bị thương nữa thì biết phải làm sao đây?"

Mặc Quyết thấy Dao Quang quan tâm mình như vậy, môi mỏng cũng cong lên.

"Cô nương quan tâm ta?"

Không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh sáng loé lên trong đôi mắt đen nhánh của Mặc Quyết, trong lòng Dao Quang bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn.

"Ai, ai nói. Ba người chúng ta là một nhóm, nếu ngươi mà chết, ta và Liễu công tử cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Dao Quang vội vàng phủ nhận suy nghĩ trong lòng mình, nàng rốt cuộc bị làm sao vậy? Không hiểu sao khi nhìn Mặc Quyết nàng lại nảy sinh ra cảm giác khác thường.

"Được rồi, các ngươi đã muốn đi theo ta cũng được, nhưng ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được đi lung tung, nếu có nguy hiểm thì phải tránh ở phía sau ta biết chưa?"

Nói xong, Dao Quang lập tức xoay người tiến về phía trước.

Nụ cười của Mặc Quyết vẫn giữ nguyên như cũ, còn Liễu hộ pháp đứng ở bên cạnh thì nghẹn cười sắp chết rồi.

Ma tôn đại nhân vậy mà cũng có lúc bị người ta làm cho khó chịu. Hắn còn tưởng phu nhân có hảo cảm với ma tôn, ai ngờ người ta chỉ quan tâm đến việc vượt ải mà thôi.

Ánh mắt lạnh như băng của Mặc Quyết rơi xuống người Liễu hộ pháp, trong nháy mắt, cơ thể Liễu hộ pháp trở nên cứng đờ, ngay cả cười cũng không dám nữa.

Ba người tiến về phía trước, phát hiện một đám yêu lang cấp địa giai đang vây quanh tấn công các đệ tử của Tử Vân Các.

Hàn Thanh và Đường Cầm đang bị bao vây bên trong bầy sói.

Trên người hai người họ đã có thương tích, máu tươi nhuộm đỏ y phục màu tím.

Mùi máu tươi lập tức hấp dẫn thêm nhiều yêu lang đến tụ tập.

"Sư muội, muội mau đi đi. Nơi này có quá nhiều yêu lang, ở lại sẽ gặp nguy hiểm."

Hàn Thanh thấy nhóm Dao Quang tới đây, vội vàng dùng bí thuật truyền âm bảo Dao Quang hãy chạy đi.

Mấy con yêu lang này thích ăn những tu sĩ có linh lực nhất, tu sĩ có linh lực càng cao càng hấp dẫn bọn chúng.

Một mình chiến đấu cùng một con yêu lang là chuyện nhỏ, nhưng sói là động vật có tính bầy đàn, đối mặt với hàng trăm con yêu lang, mọi người chỉ cảm thấy da đầu trở nên tê dại.

"Hai người các ngươi đi trước đi, ta ở lại giúp sư huynh và mấy đệ tử khác."

Dao Quang thấy trước mặt có nhiều sói như vậy, nàng lập tức rút bội kiếm của mình ra.

"Giống như hồi nãy cô nương vừa nói, ba người chúng ta là một đội, nếu cô nương chết, sau này hai người chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. So với một mình cô nương ở lại, chi bằng cả ba chúng ta cùng nhau giải quyết."

Tuy trên mặt Mặc Quyết không có biểu tình gì khác thường, nhưng ở khi hắn liếc nhìn Hàn Thanh, ánh mắt có hơi tối xuống.

Hàn Thanh không hề biết Mặc Quyết đang nhìn mình, hắn chỉ thấy hình như sát khí bên trong rừng rậm đang dày lên thì phải.

Có ba người đang bị bầy sói bao vây, cộng thêm Dao Quang, Mặc Quyết và Liễu hộ pháp nữa là sáu người.

Sáu người nội ứng ngoại hợp liên thủ với nhau để đối phó bầy sói.

Thật ra chỉ một mình Mặc Quyết đã đủ giải quyết đám yêu lang này rồi, nhưng hiện tại hắn đang cải trang, muốn diễn cũng phải diễn cho ra hình ra dáng.

Dao Quang sốt ruột muốn cứu ba người bên trong ra, nhiều lần suýt chút nữa đã bị yêu lang cắn trúng. Mỗi khi có yêu lang tới gần Dao Quang, trong mắt Hàn Thanh lập tức dâng lên lo lắng.

Đường Cầm đang đứng cạnh Hàn Thanh tức giận đến mức hai mắt tràn ra lửa giận. Trước đó, khi ba người bị đàn sói bao vây, Hàn Thanh làm đại sư huynh, tuy cũng có quan tâm, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn nàng ta.

Lại một con sói khác vồ lại phía Dao Quang, Đường Cầm thấy vậy cũng cố ý dẫn dắt yêu lang đang tấn công mình tới chỗ Dao Quang.

Trong nháy mắt, Dao Quang hai bề thụ địch, mấy con yêu lang đang tập trung lại chỗ nàng. Nàng cũng không có ba đầu sáu tay, căn bản không có khả năng đối phó với bọn chúng.

Một con sói đột nhiên lao lên người nàng, để lại trên tay Dao Quang một lỗ thủng đầy máu. Lúc nãy trên người không có máu, giờ phút này máu tươi càng khiến nhiều yêu lang tụ tập lại đây hơn.

"Sư tỷ, ngươi thật quá đáng."

Sao Dao Quang lại không nhìn ra Đường Cầm cố ý nhắm vào nàng cho được. Nhưng nàng không nghĩ tới, tại thời khắc nguy hiểm như thế này, Đường Cầm vẫn còn suy nghĩ muốn hãm hại nàng.

Mặc Quyết thấy cánh tay Dao Quang bị thương, ánh mắt lập tức tối sầm, thuận tay đánh gục con sói kế bên.

Hàn Thanh cũng định kéo Dao Quang về chỗ mình, nhưng Tử Vân Các có quy định nam nữ không được tiếp xúc da thịt, thế nên bàn tay vươn ra của hắn cứng đờ ở giữa không trung.

Hàn Thanh còn chưa kịp cảm thấy mất mát thì đã thấy Mặc Quyết kéo Dao Quang lại bảo vệ ở phía sau lưng.

"Cẩn thận một chút."

Nói xong, Mặc Quyết bắt đầu vung kiếm với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn được. Đồng thời hắn còn cẩn thật phóng ra một ít lực lượng của hung thú thượng cổ ở trên người mình.

Mấy con yêu lang vốn định tiếp tục tấn công mọi người, nhưng sau khi bọn chúng ngửi thấy hơi thở của Mặc Quyết, nháy mắt, tất cả đều quắp đuôi bỏ chạy.

Mấy con đã lên tới nơi thì giống như chuột thấy mèo, sợ đến mức chạy vội trở về.

"Sao lại thế này? Sao mấy con yêu lang đó lại chạy cả rồi?"

Dao Quang thấy có nhiều yêu lang như vậy, còn tưởng hôm nay sẽ phải bỏ mạng lại đây. Ai ngờ đến thời điểm mấu chốt, bầy yêu lang này lại bỏ chạy.

"Ta đoán xung quanh đây còn có nhiều yêu thú mạnh hơn đám yêu lang ban này nữa, vậy nên bọn chúng mới bị doạ sợ. Nơi này không nên ở lâu, phải nhanh chóng rời đi."

Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Thanh tham gia đại hội luận kiếm, rừng Sương Mù là đại trận đã ở bên trong Bồng Lai mấy ngàn năm, bên trong có yêu thú cấp thiên giai cũng không phải là chuyện gì lạ.

"Sư huynh nói đúng, chúng ta đi về trước đã."

Miệng vết thương của Dao Quang còn lưu lại hơi thở yêu lang, giờ phút này nàng đau đến mức cả gương mặt nhỏ trắng bệch.

Vừa nãy, lúc đối phó với yêu lang, nàng đã cảm thấy cánh tay mình đau nhức rồi.

Lúc đó nàng sợ mọi người lo lắng, mặc dù rất đau nhưng vẫn cố nhịn không rên thành tiếng.

"Sư muội, muội dùng linh dược chữa thương trước đi. Những con yêu lang đó đã lên cấp địa giai, nếu không kịp thời chữa trị, sẽ ảnh hưởng đến tu vi."

Hàn Thanh vội vàng đi tới.

"Sư huynh, chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này. Vết thương trên người sư muội lát nữa tính sau."

Đường Cầm thấy Hàn Thanh quan tâm Dao Quang, nhịn không được siết chặt nắm tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.