Chương trước
Chương sau
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Nàng thấy Mặc Quyết chỉ mặc đúng một cái quần ngồi ở trên giường, nửa thân trên của hắn trần trụi.

Hắn đang bôi thuốc lên băng vải dùng để băng bó vết thương của mình, vốn dĩ ở giới tu chân, chỉ cần dùng một ít linh dược để trị liệu thôi thì miệng vết thương đã tốt lên rồi. Nhưng một kiếm kia của Dao Quang lại chứa rất nhiều linh lực, hơn nữa bây giờ nàng đã đột phá Kim Đan kỳ, một kiếm này linh dược bình thường không thể trị nổi, cần phải có linh dược thượng hạng mới có thể chữa khỏi vết thương trên người hắn.

"Nếu ngươi không tiện, ta đi ra ngoài trước."

Dao Quang nhìn cơ thể trần trụi của hắn, trái tim nàng không hiểu sao lại đập điên cuồng.

"Không sao cả, Dao Quang cô nương lại đây ngồi đi."

Mặc Quyết nhìn đôi mắt đang né tránh của Dao Quang, tâm tình càng lúc càng tốt. Bé đĩ dâm đã bị hắn thao hai lần, vậy mà chỉ nhìn ngực thôi cũng khiến nàng thẹn thùng như vậy.

Dao Quang thấy người ta thoải mái hào phóng, nếu nàng còn ngượng ngùng nữa thì không khỏi có chút ra vẻ.

Nàng vội vàng đưa linh dược tới trước mặt hắn, "Mặc Cửu công tử, đây là linh dược của Tử Vân Các, hiệu quả trị thương không tồi, ngươi có thể dùng thử."

Bình thường các đệ tử căn bản không thể lấy được linh dược tốt như thế này. Hơn nữa, đệ tử chỉ mới lên Trúc Cơ kỳ như Dao Quang, chỉ có tham gia đại hội luận kiếm mới được phát cho.

Hơn nữa mỗi lần phát chỉ được lấy một lọ, nếu đưa thuốc này cho Mặc Quyết, cũng đồng nghĩa với việc sau này khi thi đấu nếu có bị thương nàng cũng không còn thuốc để dùng.

"Đa tạ cô nương, nhưng sư đệ của ta đã ra ngoài hái thuốc mất rồi, có thể phiền cô nương thoa thuốc giúp ta hay không? Vết thương trên vai, ta thực sự không có cách nào tự mình bôi được."

Mặc Quyết cong môi, tiếp tục dụ dỗ Dao Quang rơi vào cái bẫy mà hắn sắp đặt.

Dao Quang nhìn miệng vết thương đang thấm máu tươi của Mặc Quyết, trong lòng có chút áy náy.

Tuy môn phái có quy định đệ tử của bổn môn không được có quan hệ xác thịt với bất kỳ ai, nhưng nàng chỉ bôi thuốc giúp người ta mà thôi, chắc không sao đâu.

Nàng duỗi tay mở băng vải được Mặc Quyết tuỳ tiện quấn trên vai ra, chỉ thấy vết thương bị nàng đâm vẫn đang đổ máu không ngừng.

"Tại sao lại như vậy?"

Dao Quang nhìn miệng vết thương dữ tợn, nàng cảm thấy áy náy đến nỗi chảy cả nước mắt.

Nàng không nghĩ tới miệng vết thương mà mình gây ra lại nghiêm trọng đến vậy!

"Cô nương đã là đệ tử Kim Đan kỳ, ta chỉ mới tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, miệng vết thương này còn nhẹ hơn so với tưởng tượng của ta nhiều."

"Gà mờ" Trúc Cơ trung kỳ - Mặc Quyết yếu ớt nói.

Dao Quang nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Mặc Quyết, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nàng không khỏi nhớ tới những khổ cực mà mình phải chịu đựng lúc trước.

Trước kia, khi Dao Quang vẫn còn là đệ tử Trúc Cơ kỳ, khi nàng ra ngoài làm nhiệm vụ, không phải lần nào cũng gặp được ma tu có cùng cấp bậc với mình.

Nhiều khi gặp trúng ma tu Kim Đan kỳ, nàng đều bị đánh đến mức khắp người đầy thương tích. Nhưng ở giới tu chân chính là như vậy, tu vi yếu kém thì chỉ có thể chịu đánh, nếu không muốn bị đánh thì nhất định phải nỗ lực tu luyện không ngơi nghỉ.

"Ta giúp ngươi bôi thuốc, ngươi ráng chịu đau một lúc nhé."

Dao Quang mở linh dược ra, dùng linh lực nghiền thuốc viên thành bột phấn, sau đó rắc lên miệng vết thương đang đổ máu của Mặc Quyết.

"A..."

Cổ họng Mặc Quyết phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

"Ta làm đau ngươi sao?"

Dao Quang vội vàng ngừng lại.

"Không có việc gì, cô nương cứ tiếp tục đi."

Khoé miệng Mặc Quyết khẽ nở một nụ cười khổ.

Dao Quang nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng càng thêm áy náy.

Nàng xốc hai bên tay áo của mình lên, dùng vẻ mặt áy náy nói: "Ngươi cắn tay ta đi, chỉ cần cắn tay ta thì sẽ không đau như vậy nữa."

"Như vậy sao được? Sức lực ta rất lớn, chắc chắn sẽ làm đau cô nương."

Mặc Quyết yếu ớt nói, nhưng ánh mắt cực nóng lại dừng trên cổ tay Dao Quang.

Tay nàng dâu nhỏ của hắn thật đẹp, cắn tay nàng thì có ích lợi gì, tốt nhất là khiến nàng dùng bàn tay này sục dương vật cho hắn, như vậy một chút cũng không đau.

"Không sao cả. Ta không sợ đau."

Dao Quang nghĩ thầm, nàng đâm người ta bị thương thế kia, vậy mà người ta còn sợ nàng chịu đau, nghĩ tới nghĩ lui càng thấy mặc cảm tội lỗi.

Nàng đưa tay mình đến bên miệng Mặc Quyết, nghĩ thầm cho dù lát nữa Mặc Quyết cắn nàng đau như thế nào, nàng nhất định sẽ không phát ra bất kì âm thanh gì.

Mặc Quyết hé miệng ngậm lấy cánh tay Dao Quang, hắn cũng không cắn nàng mà chỉ dùng đầu lưỡi nóng bỏng liếm liếm cánh tay nàng.

Ngay lập tức Dao Quang cảm thấy cơ thể mình truyền đến một loại khoái cảm tê dại, mới bị đầu lưỡi của hắn liếm một chút mà nàng đã cảm giác được huyệt nhỏ của mình bắt đầu ướt át.

Bị đầu lưỡi của hắn liếm thật thoải mái...

"Dao Quang, thuốc bột đổ mất rồi."

Mặc Quyết nhìn cánh tay đang run rẩy của nàng, ý cười trong mắt càng đậm.

Bé đĩ dâm mới bị hắn rót long tinh hai lần, cơ thể nàng đã mẫn cảm như vậy, chờ sau này ngày nào cũng ăn dương vật của hắn, vậy chẳng phải sẽ quấn lấy hắn mỗi ngày hay sao.

Nghĩ đến viễn cảnh đó, ánh mắt Mặc Quyết càng thêm nóng rực.

Dao Quang nhìn thấy bột thuốc bị nàng làm rơi vãi, ý thức được bản thân sơ suất cho nên vội vàng chuyên tâm thoa thuốc cho hắn.

Mà lúc này, Mặc Quyết đang chậm rãi mút mát cánh tay nàng, trong nháy mắt, cơ thể Dao Quang bỗng truyền đến từng đợt từng đợt khoái cảm.

Nàng cố gắng nhịn xuống cảm giác tê dại, để tay nhỏ của mình không còn run rẩy nữa.

Nhưng khi đầu lưỡi ướt nóng kia liếm láp ngón tay nàng, tiểu huyệt Dao Quang không ngừng phun ra nước dâm.

Nàng cắn môi, cố gắng không phát ra những tiếng kêu thẹn thùng.

Vốn dĩ chỉ đơn giản là thoa thuốc giúp người khác mà thôi, nhưng Dao Quang lại có cảm giác như bản thân đang tu luyện mấy canh giờ.

Chờ tới khi thoa thuốc xong, chóp mũi Dao Quang vì cố nhẫn nhịn mà đã thấm ra mồ hôi.

"Mặc công tử, ta đã cho ngươi loại thuốc tốt nhất."

Dao Quang cẩn thận quấn băng vải giúp hắn, vừa nãy hắn chỉ quấn qua loa, cho nên máu tươi mới có thể chảy không dứt như vậy.

Mặc Quyết có chút lưu luyến thả cổ tay nàng ra, mỗi tấc da tấc thịt của nàng dâu nhỏ đều có thể khiến hắn vô cùng sung sướng.

Dao Quang nhìn cổ tay dính đầy nước bọt của Mặc Quyết, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Buổi tối hôm nay ta còn phải đả tọa điều tức, ta về trước đây."

Dao Quang dường như muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này.

Nhưng Mặc Quyết lại bắt lấy cổ tay Dao Quang, "Dao Quang cô nương, hiện tại cánh tay ta không tiện hoạt động. Cô nương có thể giúp ta mặc quần áo vào không?"

Cơ thể Dao Quang không khỏi run rẩy khi bị ngón tay mang theo vết chai mỏng của hắn chạm vào.

Nàng bỗng nhớ tới cảm giác khi ma tôn Mặc Quyết dùng ngón tay vuốt ve huyệt nhỏ cho nàng cách Kính Huyền Quang.

Ngón tay kia mang đến cho nàng xúc cảm hệt như nam nhân trước mắt.

Chẳng lẽ Mặc Cửu chính là Mặc Quyết?

Nhưng ý tưởng này chỉ chợt loé lên mà thôi, ngay sau đó Dao Quang đã lập tức phủ định.

Tu vi của ma tôn cao như thế nào, người phàm căn bản không thể biết được, chỉ biết hắn có năng lực dễ dàng huỷ diệt toàn bộ giới tu chân.

Người lợi hại như vậy, sao có thể để nàng đâm bị thương được? Hơn nữa, nếu ma tôn muốn huỷ diệt toàn bộ giới tu chân, vậy thì trực tiếp đi vào từ cửa lớn rồi chém giết lung tung là được, đâu cần phải nguỵ trang thành người thường làm gì cho mất công?

"Ta, ta giúp ngươi mặc là được."

Dao Quang nhìn vẻ mặt không chút khác thường của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút áy náy.

Người ta rõ ràng không hề suy nghĩ gì hết, vậy mà nàng đã bắt đầu nghĩ miên man trước rồi.

******************************************Lượt đọc cao mà sao tương tác lẹt đẹt vậy mấy bồ ( T-T ) đừng đọc chùa nữa hãy thả sao đii mà

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.