Kim Ba Béo đứng dưới đèn đường vẫy mạnh tay về phía cô, thân hình to lớn vận dụng hết sức múa may, Cố Tân Di liếc mắt một cái đã nhìn thấy, vui vẻ chạy tới: “Huấn luyện Kim, anh tìm em à?”
Nào ngờ, Ba Béo chẳng nói chẳng rằng, bàn tay mập mạp túm một cái, lại xách cô rời đi.
Lại bị xách đi rồi…
Bây giờ cô không còn cảm thấy hình tượng của Ba Béo được dát vàng nữa anh ta không thể dùng cách khác được ạ? Lần nào cũng xách cô đi như xách con gà bệnh vậy?
Cố Tân Di lơ lửng giữa không trung đạp chân hai cái. Được rồi, cô chấp nhận làm con gà bệnh vậy.
Các tân binh đi bộ từ nhà thi đấu ra đường chính một cách trật tự, nhưng Kim Ba Béo lại dẫn cô đi về phía bờ hồ nhỏ, càng nghĩ càng thấy sợ hãi!
Cố Tân Di vội vàng bảo vệ cổ áo, trưng ra vẻ mặt tươi cười thân thiện muốn thương lượng: “Huấn luyện Kim, có chuyện gì từ từ nói, có thể bỏ em xuống được không? Em tuyệt đối sẽ không chạy lung tung, tất cả sẽ nghe theo anh sai bảo. Em thề!”. Cô giơ bốn ngón tay lên, vụng về nói.
Kim Ba Béo liếc nhìn bộ quần áo nhăn nhúm của cô vài lần, lại nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng buông cô ra: “Được rồi, còn 5 phút nữa, sửa sang lại quần áo rồi chạy qua đó đi”. Anh ta chỉ chỗ cách đó không xa.
Bên bờ trồng liễu rủ, màn đêm nhẹ nhàng bao phủ, dù thị lực của Cố Tân Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-to-tinh-cua-sinh-vien-nganh-ky-thuat/2820319/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.