Màn đêm buông xuống.
Thời tiết nóng bức mấy ngày qua khiến buổi tối cũng trở nên oi bức, không khí nặng nề bức bối.
Tần Trạm đút một tay trong túi quần, đi tới từ phía bên kia đường.
Cố Tân Di vội vàng nhìn xuống đất, đèn đường kéo dài chiếc bóng của anh, rõ là một người sống sờ sờ.
Cô vỗ ngực xoa dịu trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình.
Cũng may, anh không nhảy ra từ tấm ảnh đen trắng mà cô in.
Không hiểu vì sao, Cố Tân Di luôn có cảm giác chột dạ thấp thỏm. Nhìn thấy người tới, bản năng mách bảo cô tránh đi coi như không thấy, cô quay trở lại siêu thị, định đi ra từ cửa bên hông.
“Cố Tân Di”, có người gọi cô.
Giọng nói trong trẻo sạch sẽ như dòng suối mát lạnh trên núi tuyết chậm rãi chảy xuống trong đêm hè nóng bức.
Là giọng nói của Tần Trạm.
Cố Tân Di nhíu mày, dừng bước.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tần Trạm gọi tên mình, hơn mười năm qua, cái tên đã có vô số người gọi nhưng chưa bao giờ có ý vị như vậy. Âm điệu như đang tán thưởng từng chữ, ngâm nga kéo dài.
Có phải cô đã từng nghe ở đâu rồi không?
Đã có ai từng gọi tên cô như vậy chưa?
Cô nhất thời không nhớ ra, Tần Trạm đã đi tới bên cạnh cô.
Cố Tân Di giật mình một, vội vàng chào hỏi anh: “A, chào buổi tối giáo sư Tần”.
“Ừ, chào em”. Anh nói ra mấy chữ, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-to-tinh-cua-sinh-vien-nganh-ky-thuat/2820313/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.