Địa điểm ghi hình thật sự là một địa phương nghèo, rất nghèo.
Rừng cây xanh mát, đồi núi chập chùng, những căn nhà lụp xụp thưa thớt, mỗi căn cách nhau tầm một đến hai cây số.
Người dân đa số là người già và trẻ nhỏ, da đen nhẻm, người con con, gầy đến nỗi chỉ thấy khung xương là cùng.
Thi thoảng gặp được vài ba đứa trẻ con bạo gan, hỏi thăm chúng nó xem đã được đi học chưa, được ăn đầy đủ không, thì phải tám trên mười đứa đáp là chưa.
Thật là một vùng nghèo nàn lạc hậu.
Nhưng đứa nào đứa nấy đều lạc quan, thấy người lạ là hớn hở lắm. Chúng nó trông không sợ mình sẽ bị bắt cóc bán đi tí nào, chỉ chăm chăm kéo tay mọi người hỏi chuyện sống trên phố, đồ ăn ngon và sách vở các kiểu.
Mấy cô bé chạy lon ton hái bó hoa rừng thật to, tặng cho cả đoàn, coi như quà chào mừng đến với vùng núi hẻo lánh này.
Nhóm người già chỉ lặng lẽ dõi theo, mỉm cười không nói gì.
Cảm động thật, mà cũng thật đau lòng.
Đạo diễn bảo, chỗ này vừa nghèo nàn, lại còn xa lắc xa lơ, không người biết tới. Một lần tình cờ, tổ chương trình bắt gặp được một bài đăng giới thiệu địa điểm du lịch. Có lẽ người viết là đứa con xa xứ của nơi này, giọng văn có phần lủng củng, được cái rất tình cảm, để lại ấn tượng khá sâu.
Chẳng qua, bài đăng có phần hơi dài, hình ảnh bị vỡ, không được sắc nét, dẫn tới nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-song-sot-cua-nu-phu-phan-dien/3593094/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.