Chương trước
Chương sau
Năm năm sau.

Một cô nàng dáng người thon thả, tóc để tém, mặc áo phông tím nhạt, trông thật bình thường đi trên đường phố buổi chiều. Cô che kín mặt, nếu không phải trời còn hưng hửng sáng, không khéo người qua đường tưởng cô là đối tượng đáng nghi nào đó rồi.

Lạc Minh Tịch ngậm trong miệng một viên kẹo bạc hà, thong dong bước vào sở cảnh sát thành phố V.

Lạc Minh Tịch tháo kính râm và khẩu trang xuống, cười chào vài người quen biết.

Sĩ quan bên trong thấy cô tới, ai nấy đều tủm tỉm chào hỏi. Có người kích động hơn, che miệng nén tiếng hét lại, nhịn đền đôi vai run rẩy.

Joey đấy!

Kẹo Thần của giới Esport!

Death Scythe lừng danh toàn thế giới!

Từ năm năm trước, sau kỳ Thế vận hội Olympic, Lạc Minh Tịch và ba thành viên còn lại của chiến đội WWW phất lên, nổi tiếng ngang ngửa ngôi sao hạng A, hoặc có khi còn hơn thế.

Cho dù không biết mặt, thì ít nhất cũng từng nghe qua tên của họ trên thời sự và bản tin thể thao, thậm chí qua các trang báo lá cải không đâu.

Ngày họ vinh quang về nước, sân bay chật kín, lượng người chỉ đến xem mặt bốn người cầm huy chương vàng

Olympic về đông hơn cả khách đi du lịch nhân kỳ nghỉ năm đó. Ban quản lý sân bay phải triệu tập thêm hơn chục bảo vệ ra để phòng ngừa việc xảy ra bạo loạn.

Họ được chào đón như những "người hùng".

Cũng vì thế mà ngành Esport trong nước càng lúc phát triển, chiến đội WWW chiêu được thêm vài nhân tài cho vào hàng dự bị, không cần phải lo việc giải tán đội hay bị cướp người nữa.

Thật là một cái kết happy ending.

Lạc Minh Tịch quyết định ở lại WWW cho tới khi giải nghệ, mặc kệ mấy lời mời cực kỳ hấp dẫn từ các đội nổi tiếng cả trong và ngoài nước.

Nói hài hước một chút thì là, cô có huy chương vàng Olympic, cô có quyền thích gì làm nấy.

Kết quả thi tốt nghiệp gần tháng sau đó của Lạc Minh Tịch cũng bị tung lên mạng. Trải nghiệm này thật không vui lắm, cư dân mạng thảo luận điểm văn của cô mấy ngày liền, còn bảo là văn cô phải cỡ nào mới có được số điểm "khủng khiếp" như vậy. Điểm toán cô cao nhất, được các blogger share về cầu may cho qua đủ loại môn toán trên đại học.

Các mùa giải sau đó, Lạc Minh Tịch và chiến đội WWW luôn thuận lợi bước vào top 2, thường thường giành được quán quân. Sau khi PNG và Danie lần lượt giải nghệ, Lạc Minh Tịch và EXE lên gánh đội. Những thành viên mới của đội không tệ lắm, nếu tìm được điểm mạnh đáng phát huy, họ hoàn toàn có thể bước vào hàng ngũ tuyển thủ tuyến đầu.

Đội WWW năm vừa rồi lấy được huy chương vàng Olympic lần thứ hai, củng cố vững chắc ghế ngồi của chiến đội mạnh nhất thế giới.

Song song đi cùng những vinh quang ấy, cả Lạc Minh Tịch và EXE đã xuất hiện vài căn bệnh về cột sống rồi.

Cũng may Lạc Minh Tịch có một anh người yêu có kiến thức về y học, cột sống và tay của cô luôn được chăm sóc kỹ càng, nên bệnh nhẹ hơn EXE nhiều.

Đúng thế, Tề Hàn Vũ hiện đang làm pháp y trong sở cảnh sát thành phố.

Nghe hơi rờn rợn, nhưng kể ra cũng ngầu đáo để.

Dẫu gì cũng là ngành y, Tề Hàn Vũ vẫn có hiểu biết nhất định về cấu tạo cơ thể con người, giúp Lạc Minh Tịch tránh được vài bệnh vặt. Còn chuyên môn khám chữa, vẫn phải đến bệnh viện hỏi bác sĩ chuyên khoa là tốt nhất.

Hai người yêu nhau suốt bảy năm, nhìn mãi cũng không chán, lại đã thông báo cho hai bên gia đình cùng biết.

Tề Sầm và Hách Tình vui mừng, cưng Lạc Minh Tịch như con gái ruột. Thỉnh thoảng, Lạc Minh Tịch được mẹ người yêu đến thăm, dắt đi shopping, mua đủ loại quần áo hàng hiệu đắt tiền, làm Lạc Minh Tịch phải học vài mánh để phân biệt các nhãn hiệu.

Người duy nhất không vui trong mối quan hệ này là Lạc Minh Tường.

Cực khổ nuôi em gái bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn bị một thằng ất ơ cướp đi mất.



Hầu như chưa bao giờ Lạc Minh Tường cho Tề Hàn Vũ sắc mặt tốt cả. Hễ có cơ hội, Lạc Minh Tường sẽ tìm đủ cớ làm khó cả hai anh em Tề Hàn Vũ.

Đáng thương mỗi Tề Nhật Chiêu nằm không cũng bị ông em liên lụy.

Bên cạnh gia đình, Lạc Minh Tịch cũng tranh thủ thông báo chuyện mình đã có người yêu lên mạng. Cô là một tuyển thủ thể thao điện tử, thực lực mới là thứ khiến người ta biết đến và tôn trọng cô, cô có yêu đương hay không, chẳng mấy ai quan tâm cả. Do đó, trừ vài thiếu nam nào đó, trên mạng hầu hết là những lời chúc mừng, khen hai người đẹp đôi, hợp nhau từ gia thế đến tính cách các kiểu.

Tề Hàn Vũ cầm cặp tài liệu đi ra, phát hiện bé người yêu nhà mình đang mở một cuộc fan meeting nhỏ ngay trong cơ quan. Anh bất lực cười, bước tới, lịch sự chào tạm biệt mọi người rồi dắt Lạc Minh Tịch đi.

Những năm qua, cậu trai Tề Hàn Vũ ngày nào nay đã cao vổng lên, lên chừng 1m86, dáng người đĩnh đạc, vai rộng eo thon. Tuy hành nghề pháp y thì giao diện bên ngoài cũng ngon nghẻ lắm.

Lạc Minh Tịch vẫy tay tạm biệt mọi người, cười hì hì khoác tay Tề Hàn Vũ về nhà. Hồi Tề Hàn Vũ học đại học, cả hai cùng góp tiền, mua chung một căn hộ hai phòng ngủ ở thành phố V, thỉnh thoảng Lạc Minh Tịch không bận gì, sẽ đến ở chung với Tề Hàn Vũ vài hôm.

Đó cũng được coi là phòng tân hôn của họ.

Đợi qua nốt mùa giải năm nay, Lạc Minh Tịch sẽ làm thủ tục giải nghệ. Nhiều lúc cô than thở, người đến tuổi, tay không còn như xưa nữa. Đợi giải nghệ xong, cô sẽ thực hiện hai việc sau: làm đám cưới và đi học đại học.

Vốn là một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, nghề nghiệp sau giải nghệ của Lạc Minh Tịch chỉ có từng ấy. Cô không cam lòng lắm, vẫn quyết tâm lấy một tấm bằng, sau đó làm một cổ đông nhàn tản bên anh chồng thôi.

Lạc Minh Tịch huyên thuyên mấy chuyện vặt vãnh, nào là siêu thị giảm giá những mặt hàng nào, con mèo nhà nào làm nổ bếp, drama tình ái của tuyển thủ đội đối thủ, vân vân và mây mây.

Tề Hàn Vũ chuyên chú lắng nghe, lâu lâu chêm vào đôi câu bình luận. Cả đường đi, hai người mải thủ thỉ trò chuyện đâu đâu, không biết chọc mù mắt bao nhiêu người độc thân kinh niên rồi.

Phố chiều muộn, mặt trời kéo bóng hai người dài về sau, liền kề nhau như hoà làm một.

Hôm nay Trương Tiểu Ngọc hẹn Lạc Minh Tịch đi uống cà phê, cô ấy bảo mình có chuyện muốn nói.

Lạc Minh Tịch order một cốc soda việt quất, tay bấm điện thoại, thư thả ngồi đợi. Không lâu sau, một cô gái xa lạ bước đến, ngỏ lời muốn ngồi đối diện.

"Mình và bạn hẹn nhau rồi."

Lạc Minh Tịch nói. Ý của cô là chỗ ấy có người ngồi rồi, phiền đằng đó đi ra chỗ khác vậy. Thế mà cô gái kia chỉ cười, tự giới thiệu: "Chị Minh Tịch, em Bạch Ngân Hạnh đây."

Lạc Minh Tịch sửng sốt, cẩn thận quan sát Bạch Ngân Hạnh. Nhiều năm qua đi, khí thế chua ngoa, độc địa bên ngoài Bạch Ngân Hạnh đã biết mất không còn dấu vết, chỉ còn lại khí chất điểm đạm, nho nhã của người đọc sách.

Chà, Bạch Ngân Hạnh thay đổi nhiều quá, làm Lạc Minh Tịch không nhận ra được nữa rồi.

Bạch Ngân Hạnh tết tóc, mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng kiểu nữ, sơ vin trong chân váy hoa dài, trông trẻ trung thục nữ, lại mang phong cách công sở. Bạch Ngân Hạnh nay đeo thêm một cặp kính tròn dày cộp, một cặp đít chai đúng nghĩa mà theo như lời cô nói, mình vừa bị cận vừa bị loạn.

Coi như người cũ từng quen, Lạc Minh Tịch mời Bạch Ngân Hạnh ngồi xuống nói chuyện.

"Năm đó bị cấm sóng, không ngờ có thể gặp lại."

Cứ nghĩ Bạch Ngân Hạnh bị Bạch Tuyết Mai dí đến vậy, chắc chắn không sống tốt nổi. Không ngờ nhiều năm sau gặp lại, Bạch Ngân Hạnh chẳng những sống khỏe, còn như thoát thai hoán cốt thế này.

Bạch Ngân Hạnh nhận tách Americano từ tay nhân viên phục vụ, từ tốn nói: "Giới giải trí này không dễ sống, rời đi sớm cũng tốt."

Năm đó, ba vào tù, gia đình phá sản, mẹ của Bạch Ngân Hạnh phải chịu quá nhiều cú sốc tinh thần, sớm không thể níu cuộc sống này được lâu. Bạch Ngân Hạnh đắn đo, suy xét mãi mới quyết định gia nhập giới giải trí. Không vì gì khác, nơi đó là nơi dễ kiếm tiền nhất, mà Bạch Ngân Hạnh lại đang cần tiền gấp để chăm sóc mẹ.

Không đợi được đến ngày đó, Bạch Ngân Hạnh đã bị Bạch Tuyết Mai chặn mọi đường sống rồi.

"Sau đó em ra nước ngoài."

Mẹ của Bạch Ngân Hạnh còn lại bao nhiêu tiền, đều dúi vào tay con gái, dặn cô sau này phải sống thật tốt, tốt nhất không nên về nước Y nữa.

Bạch Ngân Hạnh y theo lời mẹ. Sau đám tang bà, cô đốt hết mọi đồ đạc, xem như cuộc đời mình ở đây đã chấm dứt. Bạch Ngân Hạnh mười tám tuổi cầm theo tiền, làm tất cả thủ tục, sang nước ngoài học tập, làm việc và sinh sống.

Dường như vì mọi dấu vết tồn tại của Bạch Ngân Hạnh không còn nữa, Bạch Tuyết Mai không thể làm gì cô được, nên cô sống rất thoải mái cho tới bây giờ.

Bạch Ngân Hạnh khuấy muỗng cà phê, nói: "Việc ghét Bạch Tuyết Mai từ đầu, em vĩnh viễn không bao giờ hối hận."



Từ góc độ của Bạch Ngân Hạnh, lần đầu gặp mặt, Bạch Tuyết Mai đã mang lại cho cô một cảm giác khó chịu. Linh tính mách bảo cô rằng Bạch Tuyết Mai rất xấu, là một mụ phù thủy mang tên nàng công chúa. Sau một lần thấy

Bạch Tuyết Mai lén đẩy ngã bạn cùng lớp đến trẹo chân vì mấy trò đùa dai, Bạch Ngân Hạnh càng ghét Bạch Tuyết Mai. Trẻ con yêu ghét rõ ràng, Bạch Ngân Hạnh hồi bé lại được chiều thành thói, thế nên bắt nạt Bạch Tuyết Mai nhiều năm liền.

Ba mẹ Bạch Ngân Hạnh chiều con, mắt nhắm mắt mở, rồi cũng tham gia vào.

"Em không tốt, nó cũng tệ, chẳng ai vô tội ở đây cả. Vì lẽ đó, em không hối hận."

Bạch Ngân Hạnh hoàn toàn nhận thức được hành động của mình, cũng hiểu rõ mình xấu tính hơn ai hết. Nhưng cô không hối hận, không ghét bỏ bản thân. Bây giờ, cô vân dám thừa nhận những gì mình đã làm, thậm chí chấp nhận chuyện mình vẫn xấu tính như cũ, không mấy thay đổi.

Lạc Minh Tịch lắng nghe Bạch Ngân Hạnh kể vắn tắt câu chuyện cuộc đời mình, chậm rãi uống một ngụm nước.

Đợi Bạch Ngân Hạnh kể xong, cô hỏi: "Vậy hiện tại bạn Bạch đang làm gì? Đột nhiên về nước là có chuyện nào xảy ra sao?"

Bạch Ngân Hạnh nhếch khóe môi, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Lạc Minh Tịch lúc đến đã chọn bàn bên cạnh cửa sổ, uống nước ngắm phố phường là một cái thú khá vui. Đợi một lúc, Bạch Ngân Hạnh nói tiếp: "Em cũng không muốn về lắm, nếu không phải có hội thảo khoa học tổ chức ở đây, em còn lâu mới muốn về."

Bạch Ngân Hạnh bảo rằng Bạch Tuyết Mai chưa bị nghiệp quật, cô chưa chuẩn bị xong tinh thần, thời cơ trả đũa chưa tới, nên chưa thể về. Nhưng tháng này ở thành phố V tổ chức một buổi hội thảo rất quan trọng với viện nghiên cứu của Bạch Ngân Hạnh, cô không đi không được.

"Không giấu gì chị, em học lệch nghiêm trọng, nặng hơn chị nhiều."

Nếu Lạc Minh Tịch thiên về các môn tự nhiên nhiều hơn, thì Bạch Ngân Hạnh chỉ học được đúng một môn duy nhất.

Hoá học.

Các môn tự nhiên thường liên kết với nhau, người học giỏi một trong các môn tự nhiên tất sẽ hiểu được những môn còn lại. Mà không hiểu một thế lực huyền bí nào đã lãng quên Bạch Ngân Hạnh, cho cô một bộ não chỉ tiếp thu được kiến thức hóa học.

"Ba mẹ em không biết chuyện này. Họ cho rằng em học kém, những người khác cũng thế. Chắc chỉ chừa giáo viên hoá ra thôi."

Năm đầu tiên ở nước ngoài, Bạch Ngân Hạnh gặp phải rào cản ngôn ngữ, sống chật vật kiếm cơm ăn. Chừng hai tháng sau, khi ngoại ngữ đạt được một trình độ nhất định, Bạch Ngân Hạnh tìm cách xin đi học, thi vào một trường đại học danh tiếng bằng phương thức xét tuyển.

Thành tích hóa học của Bạch Ngân Hạnh khá ấn tượng, lâu dần được các giáo sư, tiến sĩ chú ý tới, được tạo điều kiện đào tạo chuyên sâu, học liền một mạch từ cử nhân, thạc sĩ cho tới tiến sĩ, rồi được tuyển vào một trong những viện nghiên cứu nổi tiếng nhất. Năm hai mươi ba tuổi, Bạch Ngân Hạnh cầm trong tay tấm bằng tiến sĩ công nghệ hoa học, cùng vô số giải thưởng nghiên cứu khoa học khác nhau.

Lạc Minh Tịch không bất ngờ là giả.

Một "nữ phụ độc ác" lại có bộ não siêu như vậy á!?

Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Lạc Minh Tịch, Bạch Ngân Hạnh khẽ cười: "Khó tin phải không? Nếu không phải chính em trải qua, em cũng không tin có ngày mình được như vậy."

Ngừng một lát, cô nói tiếp: "Chị Minh Tịch, em nói cho chị những chuyện này, cũng không phải vì muốn tìm người quen tâm sự lại chuyện cũ. Em cảm thấy, tuy tính cách khác nhau, song trường hợp của cả chị và em có điểm tương đồng rất lớn. Chúng ta đều là những cô gái tài giỏi ở lĩnh vực của mình, không thể nào thua một con bé xấu xa thù dai được mà, đúng không?"

Lạc Minh Tịch im lặng, không gật đầu, không lắc đầu.

Bạch Ngân Hạnh chép miệng: "Chậc, đến tận bây giờ, em vẫn không hiểu sao năm đó chị phải quỳ xuống xin tha nữa. Trông thật ngu ngốc."

Lạc Minh Tịch bật cười. Cô thừa nhận, hành động đó của mình trông ngu ngốc thật.

"Nếu là em, em thà chết đứng, còn hơn sống quỳ. Em không bao giờ muốn thua kém Bạch Tuyết Mai, đến hết đời này cũng sẽ không chịu thua cô ta đâu."

Bạch Ngân Hạnh nói tới đó, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng còn lại trong tách. Đặt tách lên bàn, Bạch Ngân Hạnh đứng lên, bảo là phần nước của cô, cô sẽ tự trả. Cô còn nói thế này trước khi rời đi: "Phải rồi, chị Minh Tịch, chị hãy cấn thận ba ruột của Bạch Tuyết Mai và Đại Bạch thị đấy nhé."

Nhìn theo bóng dáng Bạch Ngân Hạnh bước ra ngoài, sóng vai đi chung với một người con trai khác, Lạc Minh Tịch miên man nghĩ về lời cuối cùng kia.

Chợt, Lạc Minh Tịch ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn thật kỹ xem người đi cùng Bạch Ngân Hạnh là ai.

May là chưa đi xa lắm.

Nhìn người con trai kia, sao trông rất giống... Lý Minh Triết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.