Chương trước
Chương sau
Các kênh truyền thông chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi "người hùng" của một lĩnh vực nào đó, nhất là thể thao. Bởi nói gì đi nữa, các vận động viên đều là người có khả năng mang về vinh quang cho đất nước nhất, bên cạnh những người lính bảo vệ tổ quốc.

Thể thao điện tử cũng là thể thao.

Vậy nên khi chiến đội WWW đột phá, trở thành đội đầu tiên trong nước nắm một suất tham dự Olympic ở hạng mục game Island, các báo đài truyền thông tranh nhau đưa tin, giật tít các thứ. Ngày cả đội về nước, ngoài người thân, bạn bè, các fan ra, thì còn một lượng lớn phóng viên và camera tiếp đón bọn họ.

Các đội viên thoáng sững sờ trước thế trận này.

Tháng 4 rồi, tiết trời ở thành phố S không được tốt lắm, dù bên trong sân bay có bật điều hòà, nhưng người đông như thế, người ta vẫn cảm giác được cái không khí oi nóng, bức bối đến khó chịu.

Vừa để cảm ơn sự quan tâm của mọi người, vừa để ăn mừng chiếc vé vào Olympic, cả đội quyết định góp tiền mời mỗi người đến đây một cốc nước mát lạnh.

Tiếng hoan hô rung trời xen lẫn vài tiếng khen ngợi, cảm ơn ríu rít. Đèn flash từ camera của phóng viên nhấp nháy liên tục.

Quản lý Túc nheo mắt, cười bảo: "Mấy đứa cố mà lấy huy chương, đồng thôi cũng được, đãi ngộ có khi còn hơn thế này nhiều."

Thật vậy, thể thao ở nước Y không quá phát triển, số người giành được huy chương đồng chỉ đếm được trên một bàn tay, chưa ai lấy được huy chương vàng hay bạc.

Đó là Olympic.

Sân thi đấu cao nhất trong đời một vận động viên.

Có là huy chương đồng thì cũng rất giỏi rồi.

Nhưng đã là tuyển thủ thi đấu, sao chỉ đặt mục tiêu ở huy chương đồng cho được?

Lạc Minh Tịch và đồng đội luôn muốn thành nhà vô địch.

Huy chương vàng Olympic, họ phải tranh giành một phen.

Tháng 5, Lạc Minh Tịch tranh thủ về trường hai ngày, thi cho xong bài thi cuối kỳ.

Mới ngậm bánh mì vào cổng trường, Lạc Minh Tịch bất ngờ được chào đón nồng nhiệt. Học sinh đứa nào đứa nấy đều tủm tỉm cười, hết chạy lại xin chữ ký, còn không quên chúc cô may mắn trong bài thi. Có đứa nào đứng xa, nhảy cẫng lên bảo cô cố gắng thi đấu trong Thế vận hội Olympic cho xong rồi hằng cố thi tốt nghiệp, làm Lạc Minh Tịch không nhịn được, phì cười.

Lịch thi tốt nghiệp đã được công bố từ trước, đầu tháng 7 sẽ thi, đại khái sau Olympic vẫn còn cả tá thời gian.

Lạc Minh Tịch gặm bánh mì vào lớp học, tiếp tục được nhiệt liệt chào đón. Cô trêu đám bạn thân khác giới một lúc, tiện thế hỏi Vũ Huy vài tips làm văn trong kỳ này.

"Chưa ăn sáng à?"

Chu Đại Từ hỏi, trỏ vào miếng bánh mì cắn dở trên tay cô. Lạc Minh Tịch gật đầu, đánh một cái ngáp dài, nói:

"Sáng nay mới về thành phố S, mua cái này trên đường để lót dạ thôi."

"Vất thế à?"

Lạc Minh Tịch nhét nốt phần còn lại của bánh mì vào miệng, má phồng lên như con sóc nhỏ, lúng búng bảo: "Ừa, đợt này huấn luyện căng. Bên phía Liên đoàn Thể thao điện tử cử thêm hai huấn luyện viên nữa tới, phụ trách tụi tôi cho tới hết Olympic luôn cơ. Các lãnh đạo theo dõi sát sao lắm, thời gian livestream đổi thành thi đấu huấn luyện, hoặc leo rank hết, không xin nghỉ được buổi nào. Nếu không phải hai hôm nay thi cuối kỳ, tôi khó được thở ra một hơi đấy."

Thật không ngờ bài thi cuối kỳ với Lạc Minh Tịch là hai ngày xả hơi.

Tề Hàn Vũ nghe vậy, đau lòng không thôi, tay nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Minh Tịch. Bấy giờ Lạc Minh Tịch mới biết, người hỏi mình câu vừa rồi là anh người yêu đã lâu không gặp.

Thấy tầng thịt khó khăn lắm mới nuôi ra được lại biến mất đi đâu hết, Tề Hàn Vũ định bảo cô hay thôi bỏ đi, về nhà làm cổ đông thôi. Nhưng nhìn cô dù bận phát mệt vẫn vui vẻ như vậy, cậu nghẹn lại, không nỡ nói ra những lời đó.

Lạc Minh Tịch kéo kéo tay Tề Hàn Vũ, bô lô ba la mấy chuyện hay ho, chủ yếu là nói xấu các huấn luyện viên và các sếp của Liên đoàn Thể thao điện tử. Lạc Minh Tịch than mấy sếp ki bo, hứa khen thưởng như cái móng tay nếu đạt được thành tích tốt ở Thế vận hội. Các huấn luyện viên người thì khó tính như thầy Chung, người thì tham ăn, ăn vụng đồ ăn dè của cô và EXE, người cuối cùng thì mất nết.

Huấn luyện viên mất nết đó rất háo sắc, nhận lời làm huấn luyện viên tạm thời của WWW chắc có một phần do

Lạc Minh Tịch quá. Có vài lần ông này động tay động chân, lén lút sờ mó cánh tay, lưng với vai của Lạc Minh Tịch, làm cô sởn hết cả người. Nếu không phải tuyển thủ chuyên nghiệp bị cấm đánh nhau, có khi cô phải dần ông ta ra bã ngay trong ngày hôm đó chứ không phải cố nhịn xuống, cười nói với ông ta. Cô bí mật nói chuyện này cho huấn luyện viên Chung và PNG biết, cũng như anh trai Lạc Minh Tường, để họ giải quyết.

"Ông ta bị đuổi rồi, bị chính Liên đoàn sa thải, thấy bảo là có chứng cứ buộc tội ông ta ấm dâu, cộng thêm vài tội khác nữa. Sau này họ đổi một người khác. Thầy ý mập mập vui tính, mà kế hoạch thầy vạch ra thì chẳng vui nổi..."

Lạc Minh Tịch kịp thời kể phần kết, an ủi được tâm trạng đang sôi sùng sục như cái ấm đun nước của Tề Hàn Vũ.



Cô rớt vài giọt nước mắt cá sấu, thương thay cho bản thân, nhận lấy chai nước từ tay Tề Hàn Vũ, uống mấy miếng nước rồi cắp bút đi thi.

Hai ngày thi diễn ra vô cùng thuận lợi, trừ việc bắt gặp cảnh "nam nữ chính" cãi nhau ở lãnh địa hẹn hò của họ.

Lạc Minh Tịch đứng sau một cái cột, bên cạnh có một Trương Tiểu Ngọc, cả hai cùng dỏng tai lên nghe, đôi lúc còn rỉ tai nhau mấy tin đồn trong trường.

Nghe một hồi, Lạc Minh Tịch và Trương Tiểu Ngọc cùng nhau chắp vá ra toàn bộ câu chuyện.

Sinh nhật mười tám tuổi của đại thiếu gia, Hoàng thị làm lớn lắm. Hoàng Hạo Thiên vốn đã là người thừa kế tập đoàn, hôm đó coi như là một buổi để Hoàng Hạo Thiên làm quen dần với các mối làm ăn.

Làm ăn gì thì làm ăn đi, còn đi ăn trái cấm sau lưng Bạch Tuyết Mai làm gì chứ. Lần đầu chí ít cũng phải dành cho

Bạch Tuyết Mai chứ!

Đã thế lại ăn đến nỗi người ta cấn bầu, đến tận cửa đòi một danh phận.

Lạc Minh Tịch há hốc miệng: ?

Trương Tiểu Ngọc lặng lẽ đỡ trán: Biết ngay ngày này thể nào cũng tới sớm mà.

Nhân lúc Lạc Minh Tịch còn đang ngẩn tò te, đứng tại chỗ, Trương Tiểu Ngọc nhanh chóng bắt lấy tay Lạc Minh Tịch, trốn khỏi hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

"Sắp qua arc vườn trường rồi, không phải lúc này thì cũng sẽ là lúc khác Hoàng Hạo Thiên chán cơm thèm phỏ thôi."

Trương Tiểu Ngọc dắt Lạc Minh Tịch đến một góc vắng vẻ, thấp giọng thảo luận. Lạc Minh Tịch biết Hoàng Hạo Thiên có nết của một tra nam, cô chỉ bất ngờ trước việc Hoàng Hạo Thiên mười tám tuổi đủ khoe để làm con gái nhà người ta cấn bầu.

À ừ nhỉ, cha đó là "nam chính" mà. Ở phương diện nào đó, Hoàng Hạo Thiên tất phải hơn người.

"Còn chưa kịp chúc mừng cậu được tham dự Olympic đó nha!"

Trương Tiểu Ngọc phấn khởi nói. Lạc Minh Tịch ngượng ngùng gãi đầu, luôn miệng bảo đó là sự cố gắng của cả đội chứ không riêng gì cô cả.

Lạc Minh Tịch đổi chủ đề: "Đại học cậu theo ngành âm nhạc chuyên sâu hay học ngành khác, dần rút khỏi giới giải trí?"

Trương Tiểu Ngọc xua tay, nản lòng kể: "Tớ muốn giải nghệ, người đại diện không cho. Chú ấy bảo tớ lười cũng được, mỗi năm ít nhất vẫn phải ra bài hát, vậy nên tớ sẽ trụ trong giới, làm một ca sĩ trên danh nghĩa thôi. Tớ tâm sự với ba mẹ rồi, tớ sẽ đi học ngành văn học, luyện tay nghề để làm nhà văn toàn thời gian."

Lạc Minh Tịch ủng hộ mọi quyết định của bạn tốt. Cùng là người sống mấy đời, Trương Tiểu Ngọc dĩ nhiên biết rõ bản thân cô ấy đang làm gì, định làm gì. Hơn nữa, hai vị phụ huynh đã chấp nhận ước mơ của cô ấy, nên để cô ấy tự bay được rồi.

"Sau này có ký tặng sách thì phải lộ mặt đó, chịu sao?"

Trương Tiểu Ngọc cười bảo: "Dào ôi, sợ gì. Tớ viết tiểu thuyết ngọt sủng chứ có đi tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy đâu mà sợ."

"Ở chứ tưởng viết truyện ngược?" Lạc Minh Tịch không tin. [Người Hầu Hào Môn) là một cuốn truyện máu chó, ngược lên ngược xuống, một hiểu lầm phải đến hơn trăm chương sau mới giải quyết. "Tác giả" Trương Tiểu Ngọc là cây bút có tiếng của dòng truyện đó luôn rồi.

Trương Tiểu Ngọc nhún vai: "Đừng nhắc đến truyện ngược nữa. Nói nữa tớ mắc bệnh tim thật đấy."

Lạc Minh Tịch lộ vẻ khó hiểu: "Hả? Gì vậy? Sao thế?"

Trương Tiểu Ngọc lưỡng lự một lúc, vẫn lựa chọn thành thật nói: "Tớ và Giang Tử Quy... Giống như cậu và Tề Hàn Vũ, mà cũng không giống lắm."

Nếu cuộc đời là một quyển sách, vậy chuyện tình của Trương Tiểu Ngọc và Giang Tử Quy là một cuốn truyện ngọt ngược đan xen, thêm tag ngược tâm, kết thúc BE.

Y như lời của Trương Tiểu Ngọc, cô ấy và Giang Tử Quy cùng làm việc ở giới giải trí, có tiếp xúc vài lần.

Giang Tử Quy xuất thân từ vườn ruộng, có cơ duyên gặp được người tìm kiếm tài năng, bỏ học để trở thành một idol. Nỗ lực mấy năm, y đạt được không ít danh vọng trong làng giải trí, sau này còn là ảnh đế quốc dân, được người người biết đến và quý mến.

Trương Tiểu Ngọc thân là một tinh nhị đại, điểm xuất phát vốn đã khác xa Giang Tử Quy. Hai người tưởng chừng không có giao thoa gì, lại vì cùng xuất hiện trong một bộ phim, ngẫu nhiên gặp ngoài công viên, vào chung một tiệm sách, chăm chung một đàn mèo hoang mà dần nảy sinh tình cảm, lén lút quen nhau.

Mọi thứ sẽ êm đẹp như lúc nó bắt đầu, nếu Lâm gia không phá sản, Trương Tiểu Ngọc không ngây dại chạy theo

Hoàng Hạo Thiên hòng tìm chứng cứ.



Giấu diếm Giang Tử Quy mọi chuyện, diễn vai kẻ điên vì tình, lì lợm la liếm Hoàng Hạo Thiên, vứt hết thảy sĩ diện vì danh nghĩa "Hoàng thiếu phu nhân".

Một bước sai, cả đời sai.

Giang Tử Quy ngẫu nhiên phát hiện, cho rằng Trương Tiểu Ngọc thiển cận, cạn tình với mình. Dù đau lòng và tiếc nuối mối tình này, y vẫn dăn lòng, dứt áo bỏ đi, vĩnh viễn không gặp lại.

Xuất phát từ áy náy và tội lôi, mặc cho trái tim lần nữa rung động vì Giang Tử Quy, Trương Tiếu Ngọc kiên quyết tránh né, đóng thật tròn vai một anti-fan cứng mà chẳng hề hay biết, Giang Tử Quy đã lại thầm mến cô ấy mất rồi.

Sinh nhật Lạc Minh Tịch, Giang Tử Quy kéo Trương Tiểu Ngọc ra để tỏ tình.

Năm tháng trôi qua, Trương Tiểu Ngọc vẫn chưa trả lại cho y một câu trả lời thỏa đáng.

Cô ấy vẫn còn băn khoăn, do dự rất nhiều.

Hỏi: Vậy vì sao Giang Tử Quy là lốp dự phòng số ba?

Đáp: Giang Tử Quy chưa bao giờ là lốp dự phòng số ba, như Lý Minh Triết vậy. Từ khi bắt đầu cho tới lúc kết thúc,

Giang Tử Quy chưa từng yêu Bạch Tuyết Mai. Y cho rằng Bạch Tuyết Mai là một đàn em tài năng nhưng gặp nhiều khó khăn, trắc trở nên ra tay trợ giúp đôi chút.

Thể thôôi.

Không có gì hơn.

Chỉ có Trương Tiểu Ngọc, người luôn muốn tìm một ai khác thật phù hợp để thế chỗ mình, cho Giang Tử Quy biết thế nào là hai chữ "ái tình", vì thế đã vô thức gán ghép Giang Tử Quy với Bạch Tuyết Mai - "nữ chính" hoàn hảo không tì vết.

Trương Tiểu Ngọc cũng bối rối trước sự thật lắm chứ. Không khác Lạc Minh Tịch là mấy, Trương Tiểu Ngọc gần như không có chút niềm tin nào vào tình cảm Giang Tử Quy dành cho mình.

Chắc chỉ mấy hôm thôi, Trương Tiểu Ngọc nghĩ thế.

Mấy hôm biến thành mấy tuần, rồi mấy tháng, rồi cả năm và hơn thế nữa.

Giang Tử Quy vẫn kiên trì như cũ.

Lạc Minh Tịch lặng yên nghe cô ấy giãi bày, chậm rãi vỗ vai bạn tốt.

Cô hiểu cảm giác đó. Ban đầu, cô cũng không tin Tề Hàn Vũ trao cho mình một tình cảm thật lòng.

Tề Hàn Vũ thích Bạch Tuyết Mai.

Tề Hàn Vũ thích Bạch Tuyết Mai.

Tề Hàn Vũ thích Bạch Tuyết Mai.

Cô nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, dùng lý trí ngăn cản mình sa vào những điều không có thật, cấm mình chìm trong thứ tình yêu khó có thể diễn ra.

Thế nhưng chính điều đó đã khiến cô vô tình đẩy Tề Hàn Vũ ra xa, làm tổn thương đến tình cảm của cậu.

Thôi thì cứ yêu đi, cứ chấp nhận đi.

Đừng sợ gì cả.

Mình không cần phải cúi đầu nữa.

Chuyện đâu còn có đó.

Cuộc sống của mình, lựa chọn của mình, mình nắm trong tay rồi mà.

Lạc Minh Tịch chia sẻ thật lòng trải nghiệm của mình, còn nói: "Ngày đó, là cậu nhiệt tình ship Tề Hàn Vũ với tớ.

Bây giờ, đổi ngược lại, để tớ ship cậu với Giang Tử Quy vậy."

Hai người cũng hợp nhau lắm đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.