Chương trước
Chương sau
Lạc Minh Tường ở đầu bên kia, nghe em gái nói đã đánh người, anh không quan tâm người bị đánh là ai, chỉ hỏi: "Đánh người xong không có mang vết thương trên người đấy chứ? Lát anh sẽ tới liền."

Lạc Minh Tịch tuy rằng cảm động vì sự quan tâm anh trai hời đối với mình, nhưng cũng không tránh khỏi việc thương thay đám người bị đánh.

Sau khi cúp máy, Lạc Minh Tịch mới phát hiện là nam thần trong lòng đã đứng nhìn mọi chuyện từ lúc nào.

Lòng cô hoảng loạn, chẳng lẽ mọi vẻ mặt bạo lực của cô nam thần đã nhìn thấy rồi. Không mang ý định yêu đương, nhưng cô vẫn muốn giữ một hình tượng thiếu nữ trong mắt nam thần, thế nhưng lại để nam thần nhìn thấy cô bạo lực học đường.

Đời này hối tiếc nhất chính là ngày hôm nay.

Tề Hàn Vũ lại nghĩ khác, cậu thấy dáng vẻ nào của Lạc Minh Tịch cũng đều thực đáng yêu, đến cả đánh người không chút nương tay cũng rất dễ nhìn.

Cậu tới gần, không để cho Lạc Minh Tịch kịp chuồn đi mà bắt lấy tay cô, đưa lên nhìn nhìn.

Bàn tay này, có chút đo đỏ. Cậu nhíu mày, cần thận xoa xoa tay Lạc Minh Tịch, quan tâm hỏi: "Đau không?"

Mạch não Lạc Minh Tịch không kịp bắt theo tốc độ suy nghĩ của Tề Hàn Vũ, cậu đây cầm lấy tay cô còn hỏi đau không!? Sao cô cảm giác như ai cũng quên người đánh là cô còn người bị đánh là Bạch Ngân Hạnh ấy nhỉ.

Lạc Minh Tịch lắc đầu: "Không, không đau. Chỉ hơi hơi đỏ lên thôi."

Tề Hàn Vũ nhìn vào mắt cô, dặn dò: "Nếu vậy thì hôm nay đừng chơi game nữa."

Lạc Minh Tịch: "!!??" hôm nay nghe nói có phó bản khó lắm, phải để cho cô đánh chứ. Với cả chỉ hơi đỏ thôi mà, cảm giác đau một chút cũng không có!!!

Người đứng xem: "!!!???" có cái gì đó mờ ám ở giữa hai con người này.

Giáo viên tới rồi, Lạc Minh Tịch mấy người đều phải đi tới phòng giáo vụ.

Cô Diêu rất là đau đầu, một người là học sinh "cưng" của cô, một người là học sinh rất không dễ dàng để động vào ở trong trường.

Nếu nói cô là cái cán cân, cô sẽ nghiêng về bên nào hơn thì dĩ nhiên cô sẽ trả lời, nghiêng về phía Lạc Minh Tịch hơn. Lạc Minh Tịch là ai a, tiểu thư của Lạc gia, trong cả nước Y thì đây là vị tiểu thư đứng ở trên đỉnh cao nhất, vung tay thôi cũng đã ngửi thấy mùi tiền trên người rồi.

Thầy Cao là thầy chủ nhiệm của lớp Lạc Minh Tịch, một người thầy tính tình dễ dãi nhất T trung. Bản thân Lạc Minh Tịch ban đầu không có biết quá nhiều về thầy. Khi học tập ở chỗ này một tuần thì mới biết người thầy này thật sự là một người rất tốt, một giáo viên nhiệt tình và rất lo cho học sinh. Vụ việc Lạc Minh Tịch đánh người thầy cũng phải góp mặt để bàn về hình phạt. Thầy bản tính phải có công bằng, đầu tiên hỏi cho ra lý do mà Lạc Minh Tịch đánh người.

Lạc Minh Tịch nghiêm chỉnh thuật lại sự thật, ngay thẳng không run sợ. Thầy Cao bị thuyết phục, đứng về phía học sinh của mình. Tuy nhiên thầy còn nói, hành vi bạo lực trong học đường thực vẫn còn đáng phê phán, vẫn yêu cầu phải phạt Lạc Minh Tịch, chỉ cần làm bản kiểm điểm và bồi thường tiền thuốc thang cho đám người Bạch Ngân Hạnh là được.

Cách giải quyết này của thầy Cao thực sự rất vừa ý nhiều người, Lạc Minh Tịch cũng sẽ không vì việc mình bị mắng mà dây dưa thêm lâu làm gì, chấp nhận hình phạt.

Chỉ có điều, ba mẹ Bạch Ngân Hạnh không dễ dàng bỏ qua như thế.

Việc này xảy ra, nhà trường mời phụ huynh của hai bên tới. Bạch Ngân Hạnh như hòn ngọc quý trong gia đình, vừa biết tin con gái bị đánh tới thê thảm thì ba mẹ cô ta đã đi đến trường với tốc độ xe cứu thương đi cứu người.

Hai người bước vào phòng giáo vụ với điệu bộ cao quý, đồ mặc trên người phải là hàng hiệu sáng chói lóa hào quang của người có tiền. Bà Bạch trét trên mặt mấy lớp phấn, khiến cho da trắng bệch, đôi môi thì đỏ chót, mắt thì đánh xanh, má thì rất hồng, kiểu trang điểm xưa rất xưa luôn, lòe loẹt lắm. Bà ta có cái mũi tẹt, đôi mắt híp, dáng người mập mạp, xấu kinh, cái chất giọng the thé nghe rợn cả tai. Bà vừa bước vào, cả căn phòng ngợp trong mùi của nước hoa đắt tiền.

Vừa nhìn thấy con gái, bà Bạch vội vàng ôm con không ngừng khóc lóc: "Ôi con tôi, sao lại thành thế này? Là kẻ vô tâm nào đã làm con gái cưng của tôi ra nông nỗi như thế này?"

Bà ta oán giận nhìn xung quanh, lúc này Bạch Tuyết Mai lại mở cửa bước vào. Cô nghe nói chị gái nuôi cùng ba mẹ nuôi ở phòng giáo vụ, thân làm con nuôi cũng nên qua xem có xảy ra chuyện gì. Bà Bạch vừa nhìn thấy cô, lửa giận càng ngày càng phun trào.

Bà ta kéo tai Bạch Tuyết Mai, quát: "Mày không bảo vệ nổi chị mày, để cho chị mày bị đánh thế kia, mày có còn là người nữa không đây." rồi bà đẩy cô ngã ra đất, khiến Bạch Tuyết Mai cắn môi nhịn đau, không dám khóc, cũng không dám hé nửa lời.

Từ đầu tới giờ, ông Bạch mắt không liếc, tai không nghe tất cả những sự việc, hờ hững vô tình, chỉ góp mặt để điểm danh. Còn Bạch Ngân Hạnh thì cứ cúi mặt không dám lên tiếng, cô ta hiện tại không muốn mình làm gì cả, nếu như làm cái gì mà lại làm sai thì chỉ sợ Lạc Minh Tịch lại lôi ra giữa sân trường đập thêm một trận.

Cô sợ rồi, thật sự sợ rồi. Cô không nên chọc Lạc Minh Tịch tới mức như này mới phải.

Nếu nói ban đầu Bạch Ngân Hạnh chỉ sợ Lạc Minh Tịch ở vị trí hàng thứ ba, vẻ sợ hãi còn chỉ thể hiện ở mặt ngoài thì hiện tại, Lạc Minh Tịch chính thức lên đứng đầu danh sách những người Bạch Ngân Hạnh sợ nhất. Hoàng Hạo Thiên và Tề Hàn Vũ dù sao cũng là con trai, họ sẽ không đánh con gái, như thế là rất hèn. Còn Lạc Minh Tịch thì chính là con gái, hoàn toàn có thể đánh được con gái. Xét như thế xong, Lạc Minh Tịch dĩ nhiên lên trở thành người mà Bạch Ngân Hạnh sợ nhất.

Lạc Minh Tịch nhìn thấy một tràng mẹ nuôi công khai dùng những lời lẽ nhục mạ nói với con nuôi như này, nổi máu muốn làm nữ anh hùng nhưng bị thầy Cao cản lại: "Lạc Minh Tịch, trò không nên manh động."

Biết rằng thầy Cao cũng không muốn thấy cảnh này, ý thầy cũng là để người lớn lo chuyện người lớn, đám học trò không cần phải lo.

Nhưng nhưng nhưng, đó là nữ chính nha. Dù rằng nguyên tác bị ngược tơi ngược tả, song hiện tại tương lai đẹp hay không đẹp của cô đều nằm trong tay cô ấy đấy.

Thầy Cao không nhìn nổi cảnh một học sinh bị phụ huynh đối xử như vậy trong trường, nhất định muốn đứng dậy ngăn cản. Không biết từ khi nào, cô Diêu đã đứng ngay bên cạnh, hết lời ngon ngọt khuyên thầy



Nào là: "Học sinh đó vốn không tốt lành gì, bị trừng phạt như thế là phải, thầy đừng can thiệp vào chuyện nhà người ta."

Rồi là: "Con bé đó chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi thôi, không cần quan tâm. Nếu như nhà họ Bạch không cần nó thì cũng không ai cần nó đâu."

Lại thêm nữa là: "Nó đến cả tài đức còn không có, nói gì đến tiền bạc."

Thầy Cao không ngờ những lời như vậy lại được nói ra bởi một giáo viên, một giáo viên lớp chọn là đằng khác. Thầy tức giận nắm chặt bàn tay, cô Diêu lại nghĩ thầy đã hiểu thông rồi, yên tâm tiếp tục xem kịch.

"Cái loại vong ân phụ nghĩa như mày, ăn ở nhà tao, ngủ ở nhà tao và đây là những gì mày đối với con tao hay sao?" Bà Bạch quát lớn.

Bên ngoài vẫn luôn có những học sinh không màng đã tới giờ chào cờ, vẫn đứng ghé tai nghe lén. Những lời bà Bạch nói ra họ đều nghe rõ mồn một, bắt đầu có một ít xì xầm thảo luận. Họ trước nay chưa từng quá rõ về thân thế của Bạch Tuyết Mai, chỉ biết cô là con nuôi nhà họ Bạch. Họ vẫn luôn bị Bạch Ngân Hạnh như có như không xúi giục cả đám người cùng cô lập cô. Thế nào là như có như không xúi giục, họ nghe Bạch Ngân Hạnh kể rằng Bạch Tuyết Mai chỉ là con nuôi nhưng lại được hưởng nhiều thứ tốt hơn cả cô ta, ngày nào cũng chèn ép cô ta, còn nước mắt giàn giụa làm hệt như cô ta bị Bạch Tuyết Mai ức hiếp là thật, có mấy người còn thấy cô ta đáng thương, mặc kệ những gì trước kia cô ta gây ra để giúp cô ta lấy lại công đạo. Đến bây giờ, xem ra nghe xong những lời này của bà Bạch, họ có hơi chút thấy có gì đó không đúng. Không chỉ chút thôi đâu, rất sai là đằng khác. Nhà họ Bạch đối xử với Bạch Tuyết Mai... không được tốt cho lắm thì phải.

Họ dù sao đa phần cũng là học sinh trường chuyên dùng thành tích để vào T trung, bộ óc hoạt động nhanh nhạy hơn những học sinh bình thường, hiển nhiên những vấn đề này chỉ cần làm họ mất một thời gian ngắn để phân tích.

Lạc Minh Tịch ở bên trong này, bắt đầu ngứa ngáy khó chịu ở tay chân. Cái gì mà ăn nhờ ngủ nhờ, Bạch Tuyết Mai phải ăn cơm thừa canh cặn, phải ngủ ở nhà kho gần chuồng chó của nhà họ Bạch. Cô ấy cũng chưa từng nhờ vả mấy người, nếu thấy ngứa mắt thì sao lại nhận nuôi.

Bà Bạch có móng tay rất dài, đã dài lại nhọn, lại sơn một màu đỏ chót. Không biết bao nhiêu lần, nữ chính vì những móng tay đó mà bị thương trên người rất nhiều. Bà Bạch dùng tay đánh người, cũng như dùng luôn cả móng tay cào người. Thật đáng sợ.

Mắt thấy mình không thể làm ngầu như ban nãy được, Lạc Minh Tịch quyết định lấy thân ra chắn. Đây là một hành động rất chính nghĩa, có khi còn được tôn vinh.

Lạc Minh Tịch nghĩ thông suốt, chạy ra lấy hai tay che lấy mặt nữ chính khi thấy Bà Bạch định hướng mặt nữ chính mà ra tay.

Vì một tương lai tươi sáng, tay bị thương cũng không hề gì. Vết thương có thể lành, mạng sống không thể có cái thứ hai.

Tay phải truyền đến cảm giác đau đớn bị cào, một thứ chất lỏng màu đỏ rỉ ra. Lạc Minh Tịch mặc cho tay mình như thế nào, chỉ quan tâm hiện tại nữ chính có còn ổn không. Cô ấy đến một giọt nước mắt còn không có, vậy chứng tỏ đã phải chịu khổ bao lâu chứ. Lạc Minh Tịch tự cho mình tốt bụng, thắp một bó nhang cho nhà Tiểu Bạch thị trong lòng.

Bà Bạch nhìn cái bộ dạng bảo vệ người khác của Lạc Minh Tịch, không những không thấy tội lỗi còn nói: "Phi, mày xem mày. Nếu như mày không bảo vệ nó thì tay mày cũng không tới mức. Nó là cái loại ăn cháo đá bát, mày bảo vệ nó sau này nó cũng chưa chắc đã báo đáp mày. À phải rồi, mày là đứa đánh con tao có đúng không. Hừ, nhìn mày đúng là cái dạng không có cha mẹ dưỡng dục."

Lạc Minh Tịch sầm mặt, không có cha mẹ dưỡng dục? Bà toang rồi, toang lắm rồi đấy bà ạ.

Cô Diêu định nói gì đó, cửa phòng giáo vụ đột ngột mở ra.

"Bà bảo ai không có cha mẹ dưỡng dục?"

Giọng nói lạnh lẽo của Lạc Minh Tường vang lên, từ ngoài vào trong đều im phăng phắc dõi theo từng hành động của anh.

Ông Bạch vừa thấy anh, vội vàng nghiêm chỉnh đứng dậy, cung kính: "Lạc tổng."

Bà Bạch vừa nghe chồng gọi người thanh niên đứng ở cửa là Lạc tổng, mắt nhìn từ trên xuống dưới anh một lượt. Người thanh niên mặc một bộ vest, tôn dáng người cao ráo của anh. Trên tay đeo một cái đồng hồ, nhìn qua cũng biết là vật hiếm trên thế giới này. Bà Bạch càng nhìn lại càng ưng, quả nhiên trên đời ngoài mấy thiếu gia của Hoàng gia và Tề gia ra thì chỉ còn mỗi gia chủ hiện tại của Lạc gia hợp với con gái quý báu của bà.

Để có được ông con rể quý báu "kim quy tế" này, bà cần phải lấy được lòng của anh. Bên cạnh đó còn phải đối xử tốt với người "em chồng tương lai" của Bạch Ngân Hạnh nữa.

Bà lấy dáng vẻ hiền thục chưa từng có, cười nói: "Không có gì, không có gì. Chỉ là con bé kia đánh con gái tôi, còn bao che cho kẻ ăn nhờ ở đậu nữa. Thật đúng là cái loại không có cha mẹ dưỡng dục." Ánh mắt bà liếc về phía Lạc Minh Tịch không tốt đẹp gì mấy, nhưng lại ngay lập tức có ánh mắt cười cười lấy lòng nhìn Lạc Minh Tường.

Lạc Minh Tường nhướn mày: "Con bé nào cơ?"

Bà Bạch chỉ chỉ Lạc Minh Tịch, Lạc Minh Tường mặt mày sa sầm lại, trông rất khó nhìn: "Bà biết ba mẹ con bé là ai không?"

Bà Bạch không biết Lạc Minh Tường sao lại tự nhiên sầm mặt, vẫn nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi không biết. Nhưng chắc chắn hai người đó không phải là dạng tốt lành gì mới đào tạo ra cái người con gái bạo lực như thế, đánh con gái tôi ra nông nối như này đây." Bà bày ra bộ dạng người mẹ thương con, chịu đủ loại khuất nhục.

Lạc Minh Tịch: >:))? À thế à.

Lạc Minh Tường không liếc bà lấy một cái, tiến lại gần vị trí ngồi của thầy Cao, tự giới thiệu: "Chào thầy, tôi là phụ huynh của Lạc Minh Tịch, Lạc Minh Tường. Mong thầy có thể tường thuật lại việc em gái tôi đánh bạn học được không?"

Lạc Minh Tịch đỡ Bạch Tuyết Mai đứng dậy, trong lòng không chút nào gợn sóng. Cô không sợ anh trai hời sẽ làm gì mình, cô đã tính nhiều cách để giải thích rồi. Điều cô thấy kỳ quái chính là, chưa từng ai nghi ngờ cô không phải nguyên thân dù tính cách một trời một vực.

Bà Bạch vừa nghe hai chữ "em gái" thì liền muốn biết đó là ai để còn kịp làm quen gặp gỡ. Khi vừa khi tới vế đằng sau nữa thì chân suýt chút nhũn ra không đứng được.

Lạc Minh Tịch là người đã đánh con bà!?

Là đứa mà bà vừa mắng không có cha mẹ dưỡng dục!?

Người đó chính là em gái của Lạc tổng!? Như vậy thì không khác nào bà đã mắng thẳng vào mặt Lạc tổng cũng không có cha mẹ dưỡng dục cả.

Thầy Cao ngược lại bà Bạch, bình tĩnh ngồi thuật lại mọi chuyện về Lạc Minh Tịch và Bạch Ngân Hạnh, còn nói lại đề xuất về hình phạt của mình.



Dù như vậy là công bằng nhưng Lạc Minh Tường không nghĩ sẽ dễ dàng bỏ qua cho Bạch Ngân Hạnh như thế. Em gái anh bị cả trường ở trên mạng ném đá trong suốt tuần đầu tiên đi học trở lại, thử hỏi anh có thoải mái hay không đây.

Còn nữa, người đàn bà kia thế nhưng lại nói những lời lẽ như thế với em gái anh, với ba mẹ đã khuất của hai anh em anh. Hừ, bà ta trông còn muốn anh làm con rể nhà đó. Mắt cũng cao quá, họ không nhìn lại họ đang đứng ở vị trí nào, anh đứng ở vị trì nào hay sao.

Bà Bạch cẩn thận nghe lại đề xuất của thầy Cao, trên người không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh, hình phạt như vậy với Lạc Minh Tịch liệu có bị nặng quá không.

Khi biết Lạc Minh Tịch mới là người đánh con gái mình, bà không chỉ thay đổi thái độ, còn yêu cầu không bảng kiểm điểm, không cần tiền bồi thường. Còn mắng con gái mình quá không biết điều, sống trong môi trường học tập không ngoan ngoãn mà lại đi gây chuyện, tự rước họa vào thân cũng phải. Bạch Ngân Hạnh cúi gằm mặt thút thít, không dám hó hé gì.

Gia đình ba người họ Bạch định rời đi, Lạc Minh Tường còn có ý định làm khó họ nhưng bị Lạc Minh Tịch cản lại. Bà Bạch thô lỗ kéo tay Bạch Tuyết Mai đi, lại bị cản lại bởi một nhóm người khác.

Lạc Minh Tịch lễ phép thưa: "Bạch lão phu nhân."

Bạch lão phu nhân sau khi nhận được thông báo kết quả ADN được lấy nhanh này, liền cấp tốc bảo tài xế chuẩn bị xe đi T trung tìm cháu. Vừa hay nghe được chỉ dẫn của học sinh, Bạch Tuyết Mai đang ở phòng giáo vụ, bà cũng cần tới phòng giáo vụ nói chuyện với giáo viên của Bạch Tuyết Mai với tư cách là phụ huynh của cô.

Thấy Bạch Tuyết Mai, Bạch lão phu nhân vội vàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc: "Tiểu Mai, bà ngoại tới đón con. Từ bây giờ không cần phải sống cùng họ nữa."

Bạch Tuyết Mai nhận lấy cái ôm của bà, trong lòng ấm áp lên, có ủy khuất, muốn dựa vào bà.

Những học sinh bên ngoài trải qua từ bất ngờ này với bất ngờ khác, người phụ nữ ban nãy vừa cao quý bước vào phòng giáo vụ liền tự xưng bà ngoại của Bạch Tuyết Mai. Họ ăn dưa, thử đoán xem thân thế của Bạch Tuyết Mai là như thế nào.

Bà Bạch là kiểu người có mắt không tròng, Bạch Ngân Hạnh cũng là truyền thừa từ bà ta. Bà ta không biết trước mặt là Bạch lão phu nhân, khinh bỉ ghét bỏ: "Bà mau bỏ bàn tay già nua của bà ra. Nó là con gái nuôi của tôi, dưới quyền bải dưỡng của tôi, không còn liên quan tới bà nữa. Muốn nhận nuôi thì phải nôn tiền ra, đưa luật sư tới đây."

Lạc Minh Tường giờ đã hiểu, anh không cần ra tay, Đại Bạch thị là đủ rồi. Lạc Minh Tịch không nghĩ kết quả ADN sẽ có nhanh như thế, nhưng không sao cả, sớm muộn thì cũng có, sớm muộn thì Tiểu Bạch thị sẽ biến mất khỏi vòng hào môn. Giờ đây anh em họ chỉ việc ngồi ăn dưa xem kịch.

Bạch lão phu nhân vẫn bình tĩnh như thường, bảo người đàn ông to lớn áo đen đằng sau dẫn theo một vị luật sư đi cùng, mở cặp lấy một vài tờ giấy ra.

Vị luật sư giơ qua cho ba người nhà họ Bạch cùng xem, lại đưa cho cô Diêu xem. Bốn người đếu đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích nổi nữa rồi.

Vị luật sư không nhanh không chậm nói: "Theo như kết quả của việc xét nghiệm ADN cho thấy, cô Bạch Tuyết Mai là người cháu thất lạc mười bốn năm của Bạch tổng Bạch Cửu Chương."

Bằng chứng rõ ràng, người thân ruột thịt còn muốn đón cháu đi nữa. Luật sư cũng lấy ra theo một tờ giấy nhường quyền bảo hộ, đưa cho ông bà Bạch: "Hai người không cần đọc, ký là được."

Bốn mắt liếc nhau, run run cầm cây bút ký ngay lập tức. Bạch Ngân Hạnh mặt mũi tệ hơn bao giờ hết, người mà cô ngày thường đều sỉ nhục thực chất là vị bị thất lạc của Đại Bạch thị!

Cô cầm lấy tay của Bạch Tuyết Mai cầu xin: "Em ơi, chị biết lỗi rồi. Mong em sẽ bỏ qua cho chị, dù sao chúng ta đã sống mười bốn năm cùng nhau có đúng không?"

Bà Bạch cũng thêm vào: "Phải phải, Tuyết Mai con xem, con cũng đã gọi chúng ta là ba mẹ rồi, cũng phải nể tình hai chữ đó mà mặc kệ chúng ta, sống cho thật tốt có được không?"

Bạch Tuyết Mai trái với những gì mà Lạc Minh Tịch từng nghĩ về cô, cô lại thưởng thức ánh mắt sợ hãi của ba người gia đình Tiểu Bạch thị nhìn mình. Cô bây giờ mới cảm nhận được, người có quyền thế thật là tốt biết bao. Có quyền rồi cô mới hơn được người khác, thành tích học tập thì có là gì, còn không bằng được sinh ra trong một gia đình quyền thế. Hệt như... hệt như là Lạc Minh Tịch khi xưa vậy.

Cô che dấu đi nụ cười thỏa mãn, mắt hướng về phía cô Diêu. Cô Diêu lại lần đầu tiên ra dáng một người giáo viên tốt quan tâm tới học sinh ở trước mặt cô nữa chứ.

Không thể được, Bạch Tuyết Mai tự nhủ, họ đối cô như thế, hiện giờ cô đứng ở trên cao, cao hơn họ rất nhiều, sao lại không nhân lần này mà trả lại cho họ gấp trăm lần. Nói cô tha, không đơn giản như vậy đâu.

Bạch Tuyết Mai vờ như sợ hãi, cứ túm lấy tay áo của Bạch lão phu nhân không buông. Bạch lão phu nhân ngầm ra hiệu, vị luật sư cũng lấy thêm hai tờ giấy ra.

"Bản này là bằng chứng tố cáo hai ông bà lạm dụng sức lao động của trẻ em, bạo hành gia đình. Còn bản này là bằng chứng tố cáo cô đối xử không công bằng với học sinh, dẫn đến bạo lực học đường gây ra hậu quả nghiêm trọng. Ba người đọc cho kỹ."

Thế giới quan của bọn họ tất thảy đều sụp đổ hoàn toàn, tất cả mọi thứ chỉ cần những tờ giấy A4 như này thôi cũng đã bị làm cho mất tất rồi. Cô Diêu không thể tin nổi mà đọc những dòng chữ trên tờ giấy, sau hiệu trưởng tới cùng tham gia giải quyết vấn đề, không nói hai lời đóng dấu tạm thời cho cô nghỉ việc để thông báo và chờ kết quả quyết định của Sở Giáo dục.

Thêm vào đó, luật sư lại lấy ra thêm mấy tờ giấy nữa, đều ghi về những vụ làm ăn phi pháp của Tiểu Bạch thị, đã báo lên cho công an. Bà Bạch phải chịu mọi cơn chấn động, không chịu được nữa thì ngã ra đất ngất xỉu, phải lên xe đưa vào viện. Bạch Ngân Hạnh nước mắt vẫn chưa lau khô, chạy theo để còn chăm mẹ. Còn ông Bạch thì bị công an rất nhanh sau đó tới đưa đi.

Bạch Tuyết Mai hài lòng thỏa mãn, nhìn về chỗ Lạc Minh Tịch đang đứng. Cô có nên đối với Lạc Minh Tịch làm gì không? Phần bên trong cô vội vàng lắc đầu, không cần đâu, Lạc Minh Tịch đã vứt bỏ bộ dáng của một vị tiểu thư hào môn, chân thành xin lỗi cô rồi, cô không nên làm gì cô ấy cả.

Đúng, cô nên cứ để cô ấy như vậy đi thôi.

Những người ăn dưa hôm nay quả thật là no căng cả bụng. Câu chuyện drama dài dòng này sau mấy hồi bẻ lái thì cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi mọi người đều giải tán đi hết rồi, Lạc Minh Tịch mới thong dong trở về lớp.

Anh trai hời vừa dặn cô phải cẩn thận, vừa xót xa nhìn bàn tay bị cào của cô.

Cô vẫn ung dung, trong đầu chỉ tính tới một điều, nữ chính đã về với gia đình, cô đây liệu rằng đã thoát khỏi kiếp deathflag rồi chứ nhỉ. Thấy cái đầu nhẹ hơn thì là thoát rồi!

Lạc Minh Tịch hớn hở, để tưởng thưởng cho bản thân, cô sẽ tiếp tục sống hết mình và hết mình hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.