Chương trước
Chương sau
Lý do mà Lạc Minh Tịch nói cái tên đó đáng yêu là vì tưởng tên là của Tề Hàn Vũ đặt. Đối với cô thì nam thần có đặt cái tên nào đi chăng nữa thì vẫn rất hay, rất đáng yêu.

Lời nói nhỏ của cô có người nghe được, người không nghe được. Mà trong số người nghe được thì có chủ nhân thật sự của tài khoản.

Những người chơi game đều sẽ thần tượng vị đại thần đứng đầu vô điều kiện, vậy nên khi gã nghe thấy Lạc Minh Tịch khen tên của mình cũng ưỡn ngực ra oai lắm.

"Lạc đại thần khen tên của tao kìa mày." gã nói ra, chỉ sợ trong cả quán net không ai nghe thấy.

Lạc Minh Tịch nghe được, mặt bỗng biến sắc, đen đi nhiều. Hóa ra là không phải nam thần đặt à, làm cô tốn ba cái chữ để khen.

Cô tặc lưỡi: "Tch, nghĩ lại thì trong suốt cả quãng thời gian hành tẩu giang hồ chưa từng thấy ai muốn bản tiểu thư chịu thua cả."

Bầu không khí im phăng phắc, Lạc đại thần ban đầu vui đâu rồi, cái hắc ám bao xung quanh người là sao đây.

Lạc Minh Tịch ngồi nghiêm chỉnh lại, lấy cái bờm trong cặp ra đeo lên cho gọn, cô phải nghiêm túc giã nát cái tên kia mới được. Nam thần chơi thì nàm thao, dù sao đó cũng không phải tài khoản của cậu ấy. Điều này làm cô cực kỳ bực bội trong người.

Tam Giới Là Một có chế độ thách đấu tay đôi, nhưng chỉ dành cho những game thủ đã qua được level 5.

Tài khoản đi mượn của Tề Hàn Vũ thì may mắn đang ở level 8. Lần nữa mọi người lại khẳng định, vừa nhìn liền biết người thua là vị thiếu niên mới thách đấu đại thần.

Hai người tham gia sàn đấu, NPC trọng tài vừa mới hô bắt đầu trên màn hình, Tề Hàn Vũ đã xông lên đánh trước.

Vì chưa từng chơi trước đây, bước đầu cũng gặp vài khó khăn không lường trước được. Đúng là game miễn phí, cấp độ khó ở một tầng khác với những game nạp thông thường.

Địch tới ta chặn, Lạc Minh Tịch không mảy may thay đổi biểu cảm khi Tề Hàn Vũ tấn công. Tề Hàn Vũ sẽ không hạ thủ lưu tình vì cô là con gái đâu, đó là bản chất của cậu ấy.

Cô chăm chú dõi theo từng động tác, thấy được có sơ hở liền không bỏ qua, nhanh tay hành sự.

Tề Hàn Vũ đờ người, tay dù vẫn đang di chuyển trên phím nhưng tốc độ khác hoàn toàn với Lạc Minh Tịch. Tới lúc vô phương rồi, cậu đành chấp nhận nhìn nhân vật đi mượn bị giã cho ra bã.

Dù sao đây cũng không phải nhân vật của cậu, không mất mặt. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên thua một ván game, mà lại là thua dưới tay con gái.

Không sao, người ta là đại thần, dễ hiểu mà.

Điều kiện đưa ra là nếu Tề Hàn Vũ thua thì Lạc Minh Tịch phải đi ra ngoài cùng "tâm sự". Tề Hàn Vũ thì khôn đấy, thua thật nên Lạc Minh Tịch phải tuân theo điều kiện mà làm.

Lạc Minh Tịch như kiểu cây ngay không sợ chết đứng, mình làm người ngay thẳng thì trời cũng sẽ buông tha thôi, nhất là khi cô đã tích đức như vậy. Cô mang cái cặp theo, vỗ vai bốn người bạn rằng sẽ ổn thôi.

Họ vốn dĩ là lo lắng lắm, người hẹn gặp là Tề đại ca của T trung mà. Nhưng Lạc Minh Tịch đã nói thế rồi thì họ cũng đành, dặn cô nếu cần trợ giúp cứ nhấc cú điện thoại lên thôi.

Lạc Minh Tịch cảm động. Anh trai tốt, bạn bè tốt, kiếp này không uổng một lần xuyên không.

Tề Hàn Vũ dẫn đi đằng trước, như quan ngại việc cô bỏ chạy lấy người mà đằng sau cũng có thêm hai, ba người nữa đi kèm. Người không biết lại tưởng áp giải phạm nhân không bằng.

Họ dẫn cô vào một con hẻm, đúng, con hẻm. Chỉ nghe tới chữ "hẻm" thôi cũng biết được nơi này là nơi như nào rồi, không cần phải nhiều lời miêu tả làm gì.



Dù vậy vẫn miêu tả ít nhiều để mường tượng được cái nơi này.

Hẻm vắng, nhỏ hẹp thiếu ánh sáng, trên đất đọng vài vũng nước trông bẩn kinh, sát bên tường là một cái thùng rác lớn không đóng nắp, ruồi muỗi đang bu đầy. Chỉ có đám thiếu niên bất lương mới dám qua lại nơi này, chứ làm gì có ai lại thích đứng ở chỗ này đâu.

Tuy nhiên ở đó có vài bóng người, một nữ mấy nam. Nữ thì hiển nhiên là nữ chính Bạch Tuyết Mai. Mà nam đứng cạnh Bạch Tuyết Mai chắc chắn là nam chính rồi, nhìn cái mặt là biết rồi, hào quang vĩ đại của nam chính ngôn tình sáng chói lóa như ánh sáng mặt trời chiếu vào tim, mù đâu mà không thấy.

Nam nữ chính đột nhiên muốn gặp, phải chăng cái thân phận nữ phụ của cô đoản thọ tới mức là sắp hẹo đến nơi. Lạc Minh Tịch nhớ ngoại trừ chơi game có văng tục một chút ra thì còn lại cô tích đức lắm mà.

Lạc Minh Tịch hơi hoang mang, chết dở, kế hoạch C đang yên lành được một nửa thì đi tong rồi.

Nhanh sau đó liền phải an ủi bản thân. Không sao, cô đã chuẩn bị sẵn kế hoạch D.

Đứng trước mặt cặp đôi nhân vật chính, Lạc Minh Tịch cố vờ như bình tĩnh.

Hoàng Hạo Thiên chán ghét nhìn cô, dang tay ra che cho Bạch Tuyết Mai bảo vệ, lạnh giọng: "Cô biết cô ấy không?"

Lạc Minh Tịch thành thật trả lời: "Biết."

"Thế có biết đã làm gì cô ấy không."

Lạc Minh Tịch vẫn nhận: "Biết."

Không để cho Hoàng Hạo Thiên hỏi thêm một câu nữa, Lạc Minh Tịch mở cặp lấy một cái phong bì ra, bên trên có viết chữ. Đây là kế hoạch D của cô đã chuẩn bị được từ lúc đi học trở lại.

Cô đích thân viết chữ, lại lấy luôn cả dấu để đóng lên trịnh trọng, còn kẹp cả hoa hồng, xịt một ít nước hoa đắt tiền nữa. Chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Cô đưa cặp cho một người gần đó, mím môi nhìn nam chính, lại nhìn qua nữ chính, quỳ sụp xuống.

Người ở đó cả kinh, việc gì đến mức phải quỳ. Còn đối với Lạc Minh Tịch mà nói, hình tượng chỉ là hư vô, mạng sống mới là vô giá.

Liêm sỉ là cái gì, có ăn được không mà đòi phải có. Không có liêm sỉ thì có không sống nổi nữa đâu mà bày đặt.

Lạc Minh Tịch giơ cái phong bì cao hơn đầu, nói: "Mình biết trước đây mình là người không ra gì. Hôm nay, ngay tại đây, mình quỳ xuống thành thật xin lỗi bạn học Bạch. Tất cả những gì mình mong muốn chỉ có bình thường hóa quan hệ với bạn, không cầu gì hơn."

Bạch Tuyết Mai nhìn hành động của cô như này có chút sợ, luống cuống muốn đỡ cô dậy: "Không sao không sao, bạn đứng lên đi, đứng lên đi."

Lạc Minh Tịch kiên quyết: "Bạn không tha thứ cho mình, mình quyết không đứng dậy."

Đúng, cùng lắm là què chân, tim vẫn đập phổi vẫn thở mới là quan trọng.

Bạch Tuyết Mai lắp bắp: "Nhưng nhưng nhưng, mình tha thứ cho bạn rồi mà. Bạn mau mau đứng lên đi."

Lạc Minh Tịch lắc đầu nguầy nguậy: "Bạn nhận cái phong bì đi, khi ấy mình mới đứng dậy."

Nữ chính run run lấy cái phong bì, Lạc Minh Tịch vẫn chưa vội đứng dậy mà thêm một câu: "Cấm trả lại."



Bạch Tuyết Mai gật gật, Lạc Minh Tịch mới bình tĩnh đứng dậy phủi đầu gối, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà bình thản lấy lại cái cặp.

Vì quá yêu đời, trong lòng không khỏi vẫn có áy náy những việc tốt mà nguyên thân gây ra, Lạc Minh Tịch nghĩ bản thân vẫn nên bù đắp thêm cho hai nhân vật chính.

"So với những gì mình làm với bạn thì từng ấy vẫn chưa đủ, mình mong muốn sẽ tiếp tục bù đắp cho bạn. Như này đi, bạn hãy đưa ra một nguyện vọng, mình sẽ làm Genie để đáp ứng có được không?"

Bạch Tuyết Mai lắc đầu, kỳ thật cái phong bì của Lạc Minh Tịch cô đã mở ra, là một cái thẻ ngân hàng, một bức thư và một tờ giấy ghi mã thẻ, mặt sau ghi rõ số tiền trong thẻ. Rõ ràng rất có giá trị, tiền tiêu vặt hàng tháng của Bạch Ngân Hạnh ở Bạch gia cũng chưa chắc đã nhiều như vậy.

Vậy mà để bồi tội, Lạc Minh Tịch đã đưa cho cô, cô vẫn chưa biết mình cần gì hơn nữa. Hiện tại, cô cho là mình không cần cái gì cả.

Nhưng nam chính Hoàng Hạo Thiên thì lại khác, cậu biết là bản thân muốn Bạch Tuyết Mai cần phải có cái gì. Cậu lên tiếng: "Tôi muốn Tuyết Mai có được những thứ cô ấy vốn phải có."

Lạc Minh Tịch hơi chần chừ, song vẫn thỏa thuận như vậy. Trước khi quay người rời đi, cô dặn dò: "Cho dù thế nào thì cũng đừng để tiền quyền che mờ đôi mắt."

Không ai hiểu cô nói như thế là có ý gì. Duy chỉ có Tề Hàn Vũ có một ít nghi hoặc trong lòng. Mắt thấy sắc trời cũng đang tối dần, cậu lấy lý do để đảm bảo an toàn cho Lạc Minh Tịch mà đi theo.

Họ định bắt xe bus để về nhà Lạc Minh Tịch. Trên đường ra trạm, Tề Hàn Vũ hỏi: "Sao cô lại quỳ?"

Vốn dĩ đi bên cạnh nam thần trong lòng, Lạc Minh Tịch chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian này yên lặng. Không tính tới việc Tề Hàn Vũ định hỏi cô.

Dù vậy, cô vẫn đúng sự thật mà trả lời: "Vì đó là cách nhanh nhất và chân thành nhất để xin lỗi một người."

Tề Hàn Vũ dù có ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra ngoài. Lạc tiểu thư đổi tính, cũng không biết vì sao lại đổi tính. Không có ai lại diễn sâu tới mức đến cả hình tượng của bản thân cũng mang ra làm trò được.

Như vậy chỉ càng dẫn tới một điều: Lạc Minh Tịch chân thành thấy áy náy và muốn tạ lỗi với Bạch Tuyết Mai.

Dù cách làm có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng hiệu quả lại cao. Mà suy nghĩ của Lạc Minh Tịch cũng đơn thuần thật, cứ thế chọn quỳ xuống ngay tức khắc.

Cậu lơ đãng hỏi thắc mắc thứ hai: "Tiền quyền che mờ mắt là sao? Sao lại nói như vậy với Tuyết Mai?"

Gọi thân mật quá... Thực ra thì lòng cô có chút đau, song không thể thay đổi được gì. Tình cảm đâu dễ dàng xóa bỏ như thế chứ.

"Là vì cậu ấy chưa từng có những thứ đó bao giờ, không biết bản chất nó như nào cả."

Nói đúng ra, do cô đã đọc nguyên tác những chương cuối cùng.

Xe bus phanh lại ở trước trạm, cửa mở ra. Lạc Minh Tịch cố ra vẻ mình sẽ ổn quay sang nói với Tề Hàn Vũ: "Từ đây tôi tự về được rồi, không cần cậu đi theo đâu."

Cô đi lên xe, nếu như vẫn đứng cạnh Tề Hàn Vũ lâu thêm phút nữa chắc cô khóc thành tiếng mất. Người trong lòng mình lại trong lòng có người khác, câu chuyện buồn có hồi kết buồn này ai gặp phải cũng khá không ổn trong cái trái tim mỏng manh.

Không hiểu sao nhưng Tề Hàn Vũ lại thấy Lạc Minh Tịch có chút buồn phiền khi cậu nói ra thắc mắc thứ hai của mình. Là do Lạc Minh Tịch quá mức quan tâm tới sự trong trắng thiện lương của Bạch Tuyết Mai? Cũng có khả năng đó.

Cậu nhìn chiếc xe đi xa dần, quay lưng đi hướng ngược lại với nó, lòng tự nhủ. Hóa ra, bên trong của thiên kim Lạc gia cũng có một phần người tốt. Nhưng cách làm người tốt đó cũng thật ngây ngô mà.

Ừ, cái dáng kiên quyết phải quỳ tạ lỗi của cô ở nơi con hẻm đó, không hiểu sao lại làm cậu cảm thấy đáng yêu lạ kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.