Thế giới xung quanh chìm trong một màu xám u ám, từ bầu trời mờ sương tro bụi bay xuống lả tả.
Trên con đường vắng lặng không bóng người, những chiếc xe nằm rải rác, mặt đường nứt ra thành những khe rãnh, trông như những con mắt đen ngòm đang mở to.
Mùi máu tanh nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí, theo làn gió thổi đến. Sydel xoa mũi, hắt hơi một cái.
"Người sống ở đây không bị bệnh phổi à?" Cô tặc lưỡi, không nhịn được mà càu nhàu.
Thập Thất bên cạnh đưa cho cô một chiếc khẩu trang: "Thế nên bọn họ ở dưới lòng đất."
Thị trấn có tên là Ngọn đồi câm lặng này trông như một thị trấn ma không có người ở. Giữa lớp sương mù và bụi xám xịt, tiếng nói của hai người vang lên rõ mồn một.
Con đường hai người vừa đi qua đã bị sương mù dày đặc che khuất.
Bầu không khí chếc chóc này khiến người ta khó tránh khỏi cảm giác bất an, nhưng Sydel chỉ bĩu môi, sau lớp khẩu trang buông tiếng thở dài, uể oải nói: "Em chỉ muốn nhanh chóng giải quyết rắc rối ở thị trấn Ravens Fair."
Ai mà biết dưới Ngọn đồi câm lặng có thứ gì. Sống trong môi trường thế này lâu ngày, người bình thường cũng bị biến dị, không bị biến đổi về thể chất thì tâm lý cũng bị biến đổi.
Sương mù mờ mịt, không khí ẩm ướt.
Đi trong thị trấn, mái tóc và áo của Sydel nhanh chóng bị ướt.
Cô vân vê lọn tóc ướt, khẽ thở dài.
"Đi hướng này," Trong con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3743022/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.