Khi Sydel xuống xe, cũng nhân tiện bảo Belch lấy cung tên xuống.
Charlie leo xuống khỏi thùng xe, nửa tin nửa ngờ đi quanh con đường ven rừng một vòng, không nhìn thấy ai mới quay lại, phàn nàn với vẻ không vui: "...Đúng là đồ kém cỏi."
“Ông ta không phải đồ kém cỏi,” Sydel lặng lẽ thở dài: “Mà là vì ông ta không muốn dẫn chúng ta vào thị trấn.”
Cô rũ vành mũ áo mưa, thắt chặt quần áo rồi quay lại nhìn Charlie: "Anh mang theo khẩu s/úng săn đi, chúng ta vào trong tìm dây curoa."
Sydel tiện tay lấy luôn khẩu s/úng ngắn của viên cảnh sát, Belch cầm cung tên, còn Charlie mang theo khẩu s/úng săn. Bây giờ trong xe chỉ còn chiếc cưa máy lớn và cái nỏ.
Viên cảnh sát John gật đầu: "Tôi và Penelope sẽ ở đây đợi mọi người trở về."
Anh ta biết tại sao phải có người ở lại xe, không chỉ vì hai người họ bị thương, mà còn là để trông chừng chiếc xe này.
Sydel xoa xoa đôi má lạnh cóng của mình, lơ đãng liếc nhìn Belch, vỗ vai cậu, cong khóe môi, giọng cô không lớn nhưng Belch nghe thấy mà rùng mình.
"Chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
Cô nói: “Hiện tại chỉ có ba người chúng ta thôi đó.”
Mà Charlie còn là kẻ không đáng tin cậy cho lắm.
Belch đột nhiên được giao phó một nhiệm vụ quan trọng: "..."
Chỉ là trong lòng cậu hơi hoảng.
Cậu lẳng lặng thử cung tên trong tay, cảm thấy với tốc độ của thứ này, nếu chốc nữa gặp nguy hiểm, chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3734498/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.