Phía trước nhà thờ sơn trắng thiêng liêng có một bại cỏ đầy hoa rực rỡ, một vị Cha xứ chủ trì hôn lễ và một cặp cô dâu chú rể đang đứng ở đó.
Người đàn ông mặc bộ vest trắng có cài một bông hồng trước ngực, mái tóc được chải gọn gàng, tinh thần phấn chấn, nụ cười rạng rỡ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy cưới dài màu trắng, mạng che mặt màu trắng phủ trên mái tóc đen dài, cô ấy đang khoác cánh tay của người đàn ông với nụ cười hạnh phúc.
Nhạc đám cưới vui vẻ vang lên khi vị Cha xứ tiến hành hôn lễ cho hai người: “Các con phải xưng tội trước mặt Chúa”.
Người đàn ông và người phụ nữ bắt đầu thổ lộ tâm ý với nhau.
Người đàn ông nói: "Tên tôi là Ikuta. Vì không được sự đồng ý của bố mẹ Tomoka nên tôi chỉ có thể cùng cô ấy bỏ trốn đến thị trấn này để tổ chức hôn lễ".
Người phụ nữ nói: "Tên tôi là Tomoka. Tuy không được cha mẹ chúc phúc nhưng chỉ cần có thể ở bên Ikuta là tôi đã mãn nguyện rồi."
Vị Cha xứ nói: “Không ai có thể ngăn cản tình yêu của hai người.”.
Ikuta và Tomoka cũng nhìn nhau mỉm cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Sydel đứng ở một bên, xung quanh cô có rất nhiều người tham dự đám cưới.
Mọi người sôi nổi tán tụng chúc phúc.
Tất cả mọi việc đều có vẻ rất ấm áp và tốt đẹp.
Nhưng trong những lời chúc phúc đó, vang lên giọng nói lạnh lùng hằn học của một cô bé nghe rất chói tai.
“Đừng gả cho anh ta, đừng gả cho anh ta, đừng gả cho anh ta, đừng gả cho anh ta, đừng gả cho anh ta…”
Sydel cúi đầu xuống và thấy một cô bé khoảng bảy tám tuổi không biết xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào.
Cô bé cúi đầu không ngừng lẩm bẩm một mình, nước da của con bé trắng xám, Sydel chỉ đứng bên cạnh nó thôi cũng cảm thấy ớn lạnh.
Sydel không quên đây là một trò chơi k/inh d/ị, cô lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, khi ngẩng đầu nhìn về hướng đám cưới, cô chợt phát hiện ra chú rể Ikuta trông không được ổn lắm.
Khuôn mặt Ikuta hơi nhăn nhó, anh ta mở miệng, vẻ mặt đờ đẫn, có vẻ như muốn nói điều gì đó, hai tay bất lực vung vẩy trong không khí.
Dáng vẻ của chú rể bỗng trở nên kỳ lạ nhưng cô dâu Tomoka vẫn đang khoác cánh tay anh ta cười khanh khách, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Vị Cha xứ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, những người xung quanh cũng vẫn cười nói ồn ào như thường.
Chỉ có Sydel nhìn thấy--
Cô bé vừa ở bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện trên người Ikuta, con bé cưỡi lên vai người đàn ông, hai tay ôm chặt lấy cổ anh ta, sắc mặt Ikuta dần tái xanh, mở miệng muốn nói nhưng không phát ra âm thanh nào, tiếng nhạc lễ cưới vẫn đang vang lên, chim bồ câu trắng vỗ cánh phành phạch, mọi người cười nói vui vẻ chúc phúc cho cặp đôi mới cưới, lại không ai nhìn thấy một vụ giếc người thầm lặng đang diễn ra.
Toàn thân Sydel lạnh toát, vô thức lùi hai bước, định rời khỏi hiện trường đám cưới có bầu không khí kỳ dị này trước, nhưng lại nhìn thấy con bé cưỡi trên người đàn ông bất ngờ nhìn về phía cô.
Quầng mắt của con bé thâm đen, hai con mắt đen thui chiếm tới 2/3 khuôn mặt.
Nó quay mặt về phía Sydel, ánh mắt âm u của nó dường như đang dán chặt vào cô, vẻ mặt Syel không thay đổi, giả vờ như không nhìn thấy, lặng lẽ định rời đi.
Ngay sau đó vang lên một tiếng rầm, người đàn ông ngã xuống đất.
Dường như cuối cùng mọi người cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, họ ngừng những lời chúc phúc không ngớt, lo lắng tụ tập vây quanh chú rể.
Đám đông vây quanh một chỗ nên trong lúc nhất thời, Sydel không thể chen ra ngoài, khi nhìn lại thì phát hiện cô bé kia đã biến mất, chỉ còn người đàn ông tên Ikuta ngã trên mặt đất với khuôn mặt tái mét, cổ bị lệch thành một góc độ kỳ lạ.
Cha xứ bước tới, bắt mạch: "Anh ta, anh ta chếc rồi!!"
Đám đông bật ra tiếng la hét, có sợ hãi, có kinh ngạc, có thương tiếc, dường như cô dâu Tomoka không thể chập nhận được kết quả này, cô ấy sụp đổ ôm mặt, gục xuống bên cạnh Ikuta bật khóc thảm thiết.
Sau khi Sydel xem xong vở kịch, đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô bé kia ở hiện trường nữa.
- -Đừng gả cho anh ta.
Sydel nhớ lại những lời oán độc mà cô bé trông không giống người kia đã thốt ra, trong lòng mặc niệm một phút.
Cô định rời khỏi nơi hỗn loạn này trước, sau đó đi tìm xem còn có manh mối nào khác không, không ngờ Sydel vừa đi được hai bước thì bị một người chặn lại.
Người đó nói: "Khách du lịch, ở đây đang hỗn loạn, mời bạn hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước."
Sydel muốn nói cô sẽ không đi, nhưng ngay sau đó, hình ảnh trước mắt cô trở nên méo mó, khi mở mắt ra thì đã thấy trần nhà của khách sạn rồi.
Sydel: "..."
Mịa, cái tình tiết vớ vẩn chếc tiệt này.
Cô đang nằm trên một chiếc giường êm ái, đang định ngồi dậy thì chợt nhìn thấy có người đứng ngay cạnh giường mình.
Người này thế mà lại là cô dâu Tomoka.
Cô ấy mặc một chiếc váy cưới màu trắng với tà váy rộng, trên tay cầm một bó hoa tươi đẹp, đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười cứng ngắc.
Lặng lẽ đứng cạnh Sydel mà không phát ra một tiếng động nào.
Thấy Sydel đã tỉnh, đôi mắt đen láy của cô ấy chợt sáng lên, ngơ ngác nhìn Sydel, như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên dịu dàng nói: "Tốt quá, Ikuta, cuối cùng em đã tìm thấy anh rồi, hóa ra anh nằm ở đây."
Sydel: "...??"
Cô bé trợn tròn mắt kinh hãi. Trước khi bàn tay đeo găng lụa trắng của cô ấy kịp chạm vào cô, Sydel đã liên tục lùi lại phía sau, không cẩn thận ngã bịch xuống giường.
Cô xoa xoa cái trán của mình, cả người nép phía sau giường, chỉ lộ ra nửa đầu, nghe thấy giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Tomoka: "Chúng ta đi thôi, anh yêu, tiếp tục cử hành hôn lễ nào..."
Ngay cả mới vừa nãy bên cạnh cô xuất hiện một con q/uỷ thì Sydel cũng không hoảng sợ như bây giờ.
Cô cẩn thận đứng dậy, nhìn người phụ nữ trưởng thành một câu anh yêu hai câu anh yêu có vẻ đang định kết hôn với cô, nhỏ giọng nói: "Tôi...tôi không phải Ikuta..."
"Hả?" Cô dâu xinh đẹp cầm bó hoa trên tay, nghiêng đầu nghi ngờ, hình như không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Anh nói gì vậy, Ikuta...anh đang đùa em đúng không?"
Nụ cười của Tomoka vẫn không thay đổi, biểu cảm của cô ấy như thể được vẽ ra vậy, chẳng thay đổi gì cả, người phụ nữ nói với giọng mong chờ: "Hôn lễ của chúng ta vẫn chưa kết thúc, đi nào, chúng ta tiếp tục buổi lễ thôi..."
Sydel im lặng.
Cô rất muốn nói rằng người kết hôn với cô ấy đã chếc rồi.
Ai biết được nếu tiếp tục cử hành hôn lễ thì liệu con q/uỷ đã giếc Ikuta có bóp cổ cô đến chếc hay không?
Hơn nữa, thoạt nhìn cô dâu này trông không giống người bình thường cho lắm.
Sydel không đáp lại, cô nhìn Tomoka đang đi về phía mình, đang định vòng qua người phụ nữ này chạy ra ngoài, nhưng khi cô chạy qua người cô ấy thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ với tiếng cười gằn đáng sợ: "Ikuta, anh, định, đi, đâu?"
Trong lòng Sydel hoảng hốt, chợt nhận ra điều gì đó, nhưng trước khi kịp suy nghĩ kỹ thì không gian trước mắt cô lại bị bóp méo một lần nữa.
Sydel mở mắt và tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái.
Cô vô cảm quay đầu lại thì thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc váy cưới trắng tinh đang đứng cạnh giường.
Sau đó, giọng nói dịu dàng của người phụ nữ lại vang lên.
"Tốt quá, Ikuta, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi, hóa ra anh nằm ở đây."
“Chúng ta đi thôi, tiếp tục cử hành hôn lễ nào..."
Sydel: "..."
Cô ghét cái tình tiết vớ vẩn này.
Sydel không muốn ù ù cạc cạc kết hôn với Tomoka, nên cô định cố gắng đấu tranh thêm lần nữa.
Cô bé ngồi dậy, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, đối mặt với Tomoka, vén váy của mình lên: "Bà chị nhìn đi, chúng ta cùng giới tính, tôi không phải là Ikuta..."
Sắc mặt của Tomoka đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ, vẻ mặt u ám, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó, ngay cả nụ cười cũng rất miễn cưỡng: "Ikuta, anh thật kỳ lạ."
Sydel nghĩ thầm tất nhiên là kỳ lạ rồi vì cô vốn không phải Ikuta.
So với Ikuta, cô thiếu hẳn một linh kiện cơ mà. Chẳng lẽ cô dâu này không nhìn ra hay sao?
Nhưng Sydel chưa kịp nói tiếp thì không gian trước mắt cô lại bị bóp méo một lần nữa.
Sydel: "..."
Tốt, rất tốt.
Mở mắt ra vẫn là khung cảnh quen thuộc.
Quay người lại vẫn là tình tiết quen thuộc.
“Tốt quá, Ikuta…”
Sydel ngắt lời người phụ nữ, bình tĩnh nói: "Tôi biết, giờ chúng ta đi thôi."
Cô thờ ơ rời khỏi giường, thờ ơ đi đến bên cạnh người phụ nữ, trong đầu trống rỗng.
Ai có thể ngờ được rằng--
Cô, Sydel, đã chiến đấu với bọn b/iến th/ái và m/a q/uỷ để sống sót đến bây giờ, cuối cùng lại thất bại trước tình tiết của một trò chơi, ở tuổi mười hai, đã bị ép phải kết hôn với một cô dâu không biết là người hay m/a.
Đột nhiên trở thành người đã có gia đình, tâm trạng của Sydel lúc này thật khó diễn tả.
Cô ở bên cạnh Tomoka, nhớ lại lời con q/ủy nhỏ kia nói khi nó xuất hiện, cố gắng bắt chuyện với cô ấy: “Tomoka, em có nhớ tại sao em lại yêu anh không?"
Sydel và cô dâu Tomoka đã bước tới cửa khách sạn. Nếu đã không tránh được việc phải kết hôn với Tomoka, Sydel muốn thăm dò một số thông tin trước.
Cô cứ có cảm giác ngôi làng này nguy hiểm hơn nhiều so với làng Baruna.
Nói cách khác, trong buổi lễ hiến tế ở ngôi làng trước đó, nếu không có Slenderman đỡ đ/ạn thì Sydel có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mất con búp bê hiến tế, dân làng sẽ loạn lên, hoặc là trói hai kẻ ngoại lai là cô và Jacqueline lại, hoặc là cô sẽ phải giúp họ làm một con búp bê khác, chỉ là việc chế tạo búp bê hiển nhiên sẽ yêu cầu nhiều thứ hơn một tấm d/a người.
Từ góc nhìn này, làng Baruna thực sự khá nguy hiểm.
Nhưng may mắn thay giữa đường nhảy ra một kẻ là Slenderman giúp Sydel chặn dân làng đó lại.
Sydel vừa rút kinh nghiệm từ lần trước, vừa nghe Tomoka hào hứng kể về quá khứ ngọt ngào giữa cô ấy và Ikuta.
Cô dâu khoác lấy cánh tay của Sydel. Cô ấy thấp hơn Sydel một chút nên tư thế này khiến cánh tay của Sydel chạm vào một xúc cảm lạnh lẽo nhưng mềm mại nào đó.
Sydel:......
Cô cảm thấy mình không khỏe lắm, vừa muốn rút tay ra, lại vừa muốn tiếp tục nghe Tomoka nói.
Cô sợ sau khi từ chối sự tiếp xúc của Tomoka sẽ lại quay về cái giường nhỏ trong khách sạn đó.
“Em và Ikuta đã quen nhau ở một câu lạc bộ game," Cô dâu dịu dàng nhìn Sydel: "Lẽ nào Ikuta quên rồi sao? Nói đến đây, anh còn nhớ anh đã nói gì không? Anh nói, anh sẽ mãi yêu em, tôn trọng em, bảo vệ em..."
Sydel đã nắm được từ khóa rồi.
Game.
Khi cô đang định hỏi tiếp, thì nhận ra hai người đã đi được một đoạn đường, sắp đến nhà thờ rồi.
Sydel ngay lập tức giảm tốc độ, vừa thuận miệng đối đáp với Tomoka, vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Sau đó cô nhìn thấy... một bóng dáng cao gầy.
Những xúc tu của Slenderman để lại trên bờ tường những dấu vết tối màu mờ mờ, nó đứng bên cạnh bức tường, có vẻ như đang xác định phương hướng của Sydel từ xa.
Chỉ là... là cô bị hoa mắt nhìn nhầm rồi sao?
Tại sao lại có cảm giác Slenderman mất hai cái xúc tu vậy.
Sydel hơi kinh ngạc, khi chạy thục mạng trên con đường nhỏ, thậm chí cô còn chẳng quay đầu lại nhìn Slenderman, vì vậy đến giờ mới phát hiện nó đã mất một phần xúc tu.
Xem ra, dân làng và thứ t/à m/a...e hèm, Thủy Thần có vẻ cũng không quá mức vô dụng.
Sydel vốn không có ý định đến nhà thờ, nhìn thấy bóng dáng Slenderman trên con đường tới nhà thờ, thì không những đi chậm hơn mà còn cố tình tránh đi về phía chỗ nó đứng.
Sau đó, cô lại nhận được tiếng tra hỏi đột ngột gay gắt từ Tomoka: "Ikuta, anh định đi đâu?"
Sydel giật mình trước tiếng rít của người phụ nữ, cô không giỏi xử lý mấy tình huống như thế này- như thể một thằng đàn ông phụ tình bị vợ mình bắt gian vậy.
Chỉ dám lẩm bẩm nói: "Anh vẫn đi theo em mà..."
Mặc dù đúng là Sydel có ý định đào hôn, nhưng hiện giờ cô chưa sẵn sàng thoát vai nhân vật Ikuta rồi lại phải quay lại khách sạn ban đầu.
Rốt cuộc thì cô không biết có bao nhiêu cơ hội để quay lại cốt truyện.
Chỉ có thể tranh thủ đoạn đường đến nhà thờ để xem có thể tìm thêm được nhiều manh mối thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này không?
Slenderman đang ở đằng kia, mà dường như cô dâu Tomoka không tin những gì Sydel nói. Cô ấy nhìn chằm chằm Sydel với ánh mắt u oán, sức lực mạnh đáng kinh ngạc, tóm chặt cánh tay Sydel kéo cô đi về phía nhà thờ: "Ikuta, em sẽ không bao giờ để anh trốn thoát đâu..."
Sydel hoảng sợ kêu lên: "Đợi đã! Đằng kia có..."
Slenderman vẫn đứng ở đó kìa!
Cô vùng vẫy nhưng người phụ nữ như không nghe thấy gì, kiên quyết kéo cô đi.
Sydel tuyệt vọng nhìn Slenderman đang càng ngày càng gần cô hơn.
Đệch, chuyện gì thế này, cô chống cự rõ ràng như vậy mà tình tiết vẫn không quay về từ chỗ khách sạn là sao?
Liệu lát nữa cô sẽ bị xúc tu của Slenderman xuyên chếc, hay bị cô dâu Tomoka x/é x/ác trước, hoặc là bị con q/uỷ nhỏ kia xông ra bóp cổ đến chếc.
Sydel đang rối rắm giữa việc lôi cây xà beng ra và hy vọng Slenderman đánh nhau với Tomoka để cô có thời gian trốn thoát, thì đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn còn một món đồ nữa.
Con búp bê có viết tên cô.
Sydel do dự trong chốc lát, lấy con búp bê ra, tóm lấy tay còn lại của Tomoka rồi nhét con búp bê vào tay cô ấy.
Bó hoa trên tay Tomoka đột nhiên bị ném đi, một con búp bê bị cưỡng ép nhét vào thế chỗ, cô ấy có vẻ hơi sửng sốt, nhìn con búp bê trong tay, rồi lại nhìn qua người mình đang tóm tay là Sydel, đôi mắt vô hồn lạnh lẽo chợt lộ vẻ lưỡng lự.
Dường như cô ấy đang do dự phán đoán xem ai mới là người thật.
Sydel trộm nhìn vẻ mặt của Tomoka, cẩn thận cố gắng rút tay ra khỏi lồng ngực đẫy đà của người phụ nữ từng chút một.
Cô thành công rồi.
Nhưng chưa kịp vui mừng, khi quay đầu lại Sydel đã nhìn thấy Slenderman gần ngay trong gang tấc.
Dùng cụm từ gần trong gang tấc để hình dung thì không chính xác lắm.
Chính xác thì đối với Slenderman mới gọi là gần trong gang tấc.
Sydel: "..."
Cô lẳng lặng quay đầu đi, giờ chạy chắc không kịp nữa.
Mà có vẻ cuối cùng Tomoka cũng kịp phản ứng lại, cô ấy nhìn chữ trên con búp bê, chậm rãi đọc từng từ: "Sy...de...l"
Cô dâu xinh đẹp bối rối ngước lên, đôi mắt lạnh lùng đỏ ngầu: "Anh không phải Ikuta! Tên anh là Sydel..."
Những suy nghĩ chạy loạn trong đầu Sydel, cô chớp mắt liên tục, không đợi Tomoka nói xong, vội vàng chủ động nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy, nhiệt huyết hét to: "Mẹ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]