"Tất nhiên là không," Hannibal bật cười, "Chỉ là vì cháu đặc biệt thôi, cháu yêu à."
Sydel thực sự không thích cách gọi "cháu yêu" này, nên tự nhiên cô chẳng thèm hỏi tại sao mình lại đặc biệt.
Hơn nữa cô vốn không phải là một người tò mò.
“Nếu cháu thích tâm lý học,” người đàn ông cầm bút trầm ngâm một lúc, “chú có một số nghiên cứu trong lĩnh vực này, cháu có vui lòng cùng nghiên cứu thảo luận với chú không?”
Nói cách khác, nếu Sydel muốn học được điều gì đó từ anh ta, anh ta có thể lấy lý do trị liệu cho Sydel để giữ cô lại.
Sydel tưởng tượng những ngày tháng sau này cô phải sống bên cạnh Hannibal mỗi ngày. Đầu tiên, cô bày tỏ mình rất cảm động, sau đó kiên quyết từ chối: "...Không ạ, cảm ơn chú."
Cô không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với cách xưng hô sến sẩm của Hannibal và cái rada trong đầu mình lúc nào cũng báo động inh ỏi.
"Được rồi," Hannibal tiếc nuối thở dài và bắt đầu viết báo cáo kiểm tra.
Đầu bút tạo ra tiếng ma sát nhẹ trên tờ giấy. Sydel ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ vị giáo sư đại học này đưa ra kết luận về “bệnh tâm lý” của cô.
Hannibal không e dè khi ngồi viết báo cáo nghiên cứu tâm lý trước mặt chính bệnh nhân của mình. Sau khi Sydel nhìn thấy nét chữ mượt mà và đẹp mắt trên giấy cũng như nội dung trên đó thì tâm trạng vô cùng vi diệu
Tóm lại, nội dung của bản báo cáo này là khen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-sinh-ton-trong-the-gioi-truyen-la-khap-noi-/3734437/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.