16
Tôi vẫn chưa biết mục đích của dì, họ giữ tôi lại ở đây, trừ việc uống sữa đậu nành hàng ngày, họ chỉ bôi một số loại mở lạ lùng lên người tôi.
Cho đến hôm nay tỉnh lại sau cơn ác mộng, tôi thấy có một bàn tay già nua đang chạm vào người mình.
Tôi nhìn lên, đó là một bà già đã hơn sáu mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo và có rất nhiều vết đồi mồi.
Dì út trìu mến ôm lấy vai bà cụ: "Em gái, thế nào hả, hài lòng không?"
Bà cụ nhìn tôi, đôi mắt hình tam giác lộ rõ sự độc ác.
"Được, nhưng còn phải chờ bao lâu nữa? Tôi đã chán cái cơ thể này lắm rồi?"
"Đừng gấp, còn hai tháng nữa, sẽ nhanh thôi, nhớ những gì đã hứa với tôi đấy."
Bà cụ hài lòng gật đầu rồi lại nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Sau khi bà ta rời đi, dì út nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một sinh vật chết.
"Tiểu Uyển à, thật ra dì rất thích cháu, nhưng chịu thôi, vận mệnh của cháu là phải trở vật chứa."
"Vật chứa? Vật chứa gì?"
Sau khi biết thân phận thật sự của dì, tôi đã không còn sợ hãi như trước, thậm chí còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dù có chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.
Dì nhìn vào gương, tự thưởng thức làn da không tì vết của mình, rồi nhẹ nhàng nói: "Vật chứa chính là thứ chứa đựng linh hồn của người khác. Cháu có thấy bà cụ khi nãy không? Bà ta già rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-duong-nhan/3645016/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.