5
Bầu không khí nồng nặc mùi máu khiến người ta phải tê dại.
Tôi che miệng, không dám kêu lên, lặng lẽ đi về phía cửa.
Mới bước ra khỏi ngạch cửa, một giọng nói nhẹ nhàng đã ngăn tôi lại.
"Tiểu Uyển, cháu có quay lại không?"
Là giọng của dì út.
Nhưng bây giờ khi nghe, lòng tôi lại rét lạnh.
Tôi lấy hết can đảm quay lại, bắt gặp ánh mắt cười của dì.
Có điều tôi cứ có cảm giác là lạ, hơn nữa dì ấy ở quá gần tôi.
Trong khoảng cách gần như vậy, tôi thấy làn da của dì ấy mềm mại đến nỗi không thể nhìn thấy lỗ chân lông.
Đây thật sự là làn da của một người gần bốn mươi tuổi sao?
"Tiểu Uyển sao thế?"
Tôi hoàn hồn, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, không dám nói gì thêm.
"Không sao ạ, cháu phải về rồi."
Giọng nói run rẩy mất kiểm soát nhưng tôi vẫn phải giả vờ bình tĩnh, theo bản năng suy nghĩ không được tin ai vào thời điểm này.
Dì không nói nữa, chỉ nhìn tôi cười.
Tôi cố phớt lờ cơn ớn lạnh sống lưng, vội chạy về nhà.
Đường núi hiểm trở, lúc về đến nhà thì trời đã tối.
Từ xa tôi đã thấy mẹ đang lo lắng chờ trước cửa.
Thấy tôi, hai mắt bà sáng lên: "Con gái, con về rồi."
Thấy tôi trở về, bà thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không hiểu sao bà lại có thái độ này nhưng tôi không để bụng lắm.
Sau khi nhìn quanh, tôi kéo mẹ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kip-duong-nhan/3645014/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.