Lê Trạch chỉ ngủ hơn một giờ rồi đột nhiên thở dốc sau đó giật mình tỉnh lại, tôi cảm giác thân thể của hắn căng cứng, sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi, hai đầu mày vặn chặt vào nhau, vẻ mặt thống khổ.
Tôi đưa tay lên vỗ vào mặt hắn, gọi mấy tiếng.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, một đôi mắt tràn đầy kinh hoảng, ánh mắt nhìn về phía tôi đều là mê man bất định, một lát sau mới dần dần có tiêu cự, sau đó thở phào một hơi, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, khàn giọng nói, “Anh gặp ác mộng?”
Tôi ngửa đầu đau lòng nhìn hắn, gật đầu,”Phải, mơ thấy gì vậy?”
Lê Trạch lắc đầu, nâng khóe miệng muốn nặn ra nụ cười, lại không thành công.
Tôi từ từ ngồi dậy, vừa định xuống giường giúp hắn tìm khăn lông, eo liền bị hắn ôm lấy.
“Em phải đi à?” Hắn dán sát mặt ở phía sau lưng tôi, buồn bã nói, trong giọng nói lộ ra một tia yếu ớt không dễ dàng phát giác.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy sau khi bị thương hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm, người cũng khó dây dưa rất nhiều, làm cho tôi cản thấy không giống, coi như thời điểm ngã bệnh người ta sẽ trở nên yếu ớt, nhưng đôi khi hắn lại lộ ra chút kinh hoàng làm tôi không biết làm thế nào.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, “Em đi lấy khăn lông cho anh, anh ra nhiều mồ hôi.”
Cánh tay ôm tôi không nới lỏng, mà hắn cũng không mở miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058341/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.