Mười lăm phút sau, tôi cầm một chiếc bánh gato tinh khiết đi ra đi ra, gọi là bánh gato tinh khiết là bởi, cái này thật ra chỉ có bánh, phía trên trụi lủi không có tí trang trí nào, tôi đặt bánh lên bàn, sau đó nhìn ba người kia “Cái này, hình như hơi thiêu thiếu?”
Bạch Tấn cúi đầu cười yếu ớt, Lê Trạch nhìn tôi, đáy mắt mang ý cười, mà Hoàng Vũ rất không nể tình ôm bụng cười phá ra.
Tôi gãi đầu, sau đó ánh mắt sáng lên, vỗ tay một cái “Chờ tôi một chút.”
Tôi chạy vào phòng bếp, cầm một bình kem hoa quả, sau đó lại lấy một cây nến chỉ dùng trong trường hợp mất điện, trở lại phòng khách, tôi mở nắp bình, tìm một vòng, vứt cái bình sang một bên, dùng đầu ngón tay chấm một chút, sau đó vẽ bốn chứ xiêu vẹo “Sinh nhật vui vẻ”.
Viết xong, tôi liếm kem hoa quả trên tay, đang định lau lên người Bạch Tấn lại bị hắn tránh ra, tôi nhìn Hoàng Vũ, một ánh mắt sắc bén quét tới, sau đó tay của tôi liền bị cầm lấy.
Lê Trạch cọ tay của tôi lên áo sơ mi của mình, vẻ mặt thản nhiên nhưng khóe mệng lại hơi nhếch.
Tôi lúng túng rút tay về, sau đó lấy cây nến cắm lên bánh, vỗ tay một cái “Được rồi, thế này là giống rồi.”
Hoàng Vũ cười ngặt nghẽo, cánh tay khoác lên vai Lê Trạch “Cho tôi phỏng vấn cậu một câu, bánh gato này so với những cái mà cậu từng thấy qua, cái nào đẹp hơn?”
Lê Trạch cũng không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058292/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.