Sau hôm ấy, tôi không hề bén mảng tới quán bar. Haiz, nói thế cũng không phải là tôi bị thương nên một mình ngồi xó liếm vết thương, mà là tôi bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.
Rất nhanh tôi đã phát hiện ra, những người khác không hề có khả năng hấp dẫn.
Cho nên mới đưa ra quyết định lấy độc trị độc. Đó chính là tiếp tục ngồi chổm hỗm chờ ở quán bar, tiếp tục sưu tầm hình ảnh Lê Trạch, cho đến khi tim không còn đập, lòng không còn đau!
Ông bà ta ngày xưa thường nói “có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng”, sống mười mấy năm trên đời bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu nó là như thế nào. (8.8)
Không nghĩ tới ngày đầu tiên tôi trở lại quán bar đã có thể gặp được người đàn ông khiến cho bản thân ngày quên ăn, đêm quên ngủ.
Lê Trạch bước vào. Áo sơ mi màu đen cài một nửa để lộ ra lồng ngực rắn chắc, chiếc kính đen hoàn toàn che đi đôi mắt lạnh lùng ấy*, lông mi khẽ rủ, sắc mặt hình như rất kém.
(*Xeko: phần này em nghĩ em dịch sai, anh ý đi quán bar mà còn đeo kính đen, hổ báo quá rồi=)))
Tôi ngồi bên quầy bar, cho nên khi hắn vừa bước vào tôi liền nhìn thấy hắn, mà tôi dám cam đoan, hắn cũng nhìn thấy tôi rồi. Bởi vì khi hắn mới vừa bước vào quán bar, thân thể liền ngây ra. Tôi không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ nhìn được đôi môi mỏng đang dần mím chặt.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058232/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.