Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lê Trạch là năm nhất đại học.
Hôm đó là ngày ba tháng mười. Tôi nhớ rất rõ, cũng không phải do trí nhớ của tôi tốt, mà hôm đó là sinh nhật Hoàng Vũ.
Thực ra tôi cũng không thích tham gia tiệc sinh nhật của Hoàng Vũ, bởi vì phần lớn người tới tham gia đều là bạn của anh ấy, tôi không quen biết ai. Hơn nữa tôi cảm thấy bọn họ, hình như hơi giống lưu manh. T.T, Mà Hoàng Vũ chính là lưu manh trong lưu manh!
Ngày ấy, bởi vì tôi ngủ thẳng đến buổi trưa, nên chỉ tùy tiện rửa mặt, đem bộ dạng vật vờ đi ra phòng khách. Vừa mở cửa liền nghe thấy âm thanh giận dữ!
“Chết tiệt! Em mau vào mặc lại quần áo!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng kịp, liền bị người ta đẩy ngã vào phòng.
Mẹ kiếp! Hoàng Vũ đáng chết, dùng lực lớn như vậy để làm gì! Tôi xoa xoa cánh tay cùng đầu gối, từ từ đứng lên, đi tới trước tủ quần áo. Thấy người trong gương không ngừng gật đầu. Hơ, nhìn đi nhìn đi , cái vóc người xinh đẹp này chắc chắn được thừa hưởng từ mẹ tôi rồi. Tôi soi gương, sau đó làm một loạt động tác nhìn mà phát ói. Cuối cùng mới đẩy cửa lât đật bước ra.
Sau đó tôi hơi sửng sốt. Hoàng Vũ đâu?
Này, không phải mất mặt quá mà trốn đi rồi chứ?
Tôi bắt đầu sinh áy náy, cảm thấy mình ít nhiều vẫn nên xin lỗi Hoàng Vũ.
Trong phòng khách lúc này người ngồi kín phòng, căn bản đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-kich-tieu-lat-tieu/3058224/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.