Bóng đêm càng dày đặc hơn, tảng mây mù lớn che khuất ánh trăng còn sót lại, trời đêm lộ ra vẻ âm u quỷ dị.
"Cút!" Thời Kình Thu đá văng Thời Lục rồi cầm ngự kiếm đuổi theo hướng Thời Thất rời đi.
Tốc độ bay của ngự kiếm của Thời Kình Thu rất nhanh, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Cú đá kia gần như dùng hết sức lực, Thời Lục cảm giác mình gãy tận mấy cái xương sườn, hắn ôm bụng thở dốc rồi ngẩng đầu nói với Thời Nhất và Thời Tam: "Đại ca, tam ca, các huynh mau cùng đi xem đi. Tiểu Thất còn chưa đi xa, nếu bị cha đuổi kịp thì chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ."
Thời Kình Thu là người nóng tính, hôm nay Thời Thất dám chống lại ông ấy, vậy Thời Kình Thu sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để mang Thời Thất về.
Thời Nhất mím môi rồi không nói gì đuổi theo sau.
Nhưng vào lúc này, Ô Nguyệt một mình chặn trước mặt Thời Nhất.
"Sao, đến ngươi cũng muốn không nghe lời à?"
Thời Nhất cung kính: "Nhi thần không dám, chẳng qua..." Nói xong, Thời Nhất nhìn Ô Nguyệt: "Chẳng qua là nhi thần không hy vọng tiểu muội trở thành như nhị đệ."
Nhắc tới Thời Nhị, vẻ mặt Ô Nguyệt lập tức cứng lại.
Con của Ô Nguyệt đều vô cùng ưu tú, bọn họ anh dũng thông minh, là kiệt tác quý giá nhất cuộc đời của bà. Chỉ có Thời Nhị... phản bội lại mẹ ruột.
"Đừng nhắc tới nhị đệ ngươi, ta không có đứa con trai này."
Vẻ mặt Ô Nguyệt lạnh lẽo, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ke-thu-yeu-thich-ta-phai-lam-sao-bay-gio/394850/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.