Chương trước
Chương sau
Hắc Ngạo bị thương, Thời Thất không nỡ để Hắc Ngạo làm đồ ăn cho nàng nên muốn ra ngoài hái chút rau dại cho Hắc Ngạo bồi bổ. Sau núi không có nhiều rau dại, ngay cả động vật cũng chẳng có mấy con, chắc là bị bộ dạng rất rất hung dữ của nàng dọa sợ rồi.
Thời Thất mang theo rổ, ra thẳng Hắc Linh Trại đi tới phía Đông.
Hôm nay trời nhiều mây, mây mù lượn lờ trên không, không khí ngột ngạt chẳng có chút gió nào.
Đi một đoạn, Thời Thất có hơi mệt nên lấy tay áo lau mồ hôi trán rồi tìm một bóng mát ngồi xuống. Nàng lấy bầu nước trong ngực ra, vặn nắp rồi rót vào miệng sau đó lại cất kỹ. Thời Thất ngáp một cái, nhìn Nam Sơn phía xa bỗng có chút cô đơn.
Nàng nhớ nhà...
Hắc Linh trại rất tốt, bầy dê tuy hung dữ nhưng cũng tốt với nàng, bọn Tuyết Ương và Lộ Thanh cũng tốt, chủ yếu là, thịt thỏ ở Tây Sơn ở Kỳ Lân quá ngon, sao ngon như vậy chứ...
Nhưng Thời Thất vẫn muốn về nhà, nàng nhớ hồ Bán Nguyệt trên sườn núi Thiên Lang, nhớ từng ngọn cây cọng cỏ nơi đó, cũng nhớ các huynh trưởng yêu thương nàng.
Mà bây giờ không phải lúc trở về...
Thời Thất thở dài nặng nề nhưng vào lúc này một cục đá nhỏ đập vào chân Thời Thất. Thời Thất nhìn theo hướng cục đá bay tới, không có ai, chắc là tự nó lăn lại. Thời Thất lại nhắm mắt lại, mà trong không gian yên tĩnh bỗng có tiếng kêu to...
"Tiểu Thất—!"
"Hả á!" Thời Thất bị dọa sợ hãi, bịt tai lăn sang bên cạnh.
Nhìn nàng bị dọa tới biến sắc, người kia cười to: "Thất muội chẳng thay đổi chút nào, nhìn muội nhát gan như vậy ta yên tâm rồi."
Thời Thất luống cuống bò dậy, nàng ngẩng đầu nhìn người tới.
Người trẻ tuổi có gương mặt tuấn tú, mặt mũi có vài nét giống Thời Thất.
Thời Thất ngây người một lát rồi hốc mắt đỏ lên: "Lục ca..."
Đây là lục ca của Thời Thất Thời Lục, chỉ lớn hơn nàng một năm, là người có linh tính nhất cũng ham chơi nhất trong sáu người. Lúc Thời Thất còn nhỏ còn chưa biết biến hình, nàng sợ vài con côn trùng lông xù, sau khi Thời Lục biết thì mỗi ngày bắt các loại côn trùng ném vào trong ổ của Thời Thất, trêu nàng sợ hãi xù lông rồi bị ca ca đánh cho một trận. Lúc Thời Thất biết biến hình lớn hơn chút, hắn lại thích đưa nàng lên cây, nhìn nàng không xuống nổi khóc sướt mướt rất vui vẻ.
"Lục ca sao huynh lại ở đây?" Thời Thất dụi dụi mắt, không khóc.
Thời Lục ngồi xổm bên cạnh nàng, vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Thời Thất: "Nhớ muội thôi, muốn ra đây thử vận may, không ngờ gặp muội thật."
Thời Thất cúi đầu im lặng một lát, nói: "Có phải không có người chơi cùng huynh nên huynh mới ra ngoài không?"
Nụ cười của Thời Lục cứng lại, quả thật như vậy. Đại ca thì hắn không dám quấy rầy, Tam ca nói quá nhiều, Tứ ca và Ngũ ca bắt nạt hắn từ bé tới lớn, hắn chắc chắn không tìm nên mỗi ngày chỉ có thể bắt nạt muội muội nhưng muội muội không ở đây, cũng chẳng có người chơi với hắn, sười núi Thiên Lang vắng vẻ nên lén chạy đi tìm thú vui, không ngờ rằng tới đây thì gặp được tiểu muội muội đáng yêu.
Mắt Thời Lục cong cong: "Chủ yếu vẫn là nhớ muội."
Thời Thất không hề cảm động: "Muội chậm chạp nhưng cũng không ngốc, chắc chắn huynh buồn chán nên lén ra ngoài, chứ không phải nhớ muội đâu."
Thời Lục: "..."
Không đúng, sao muội muội hắn trở nên thông minh vậy?!
Thời Thất phủi phủi lá cây trên người, lại tới chỗ sâu trong rừng, nhìn có nấm hoang, rau cỏ là hái, chẳng hề để ý Thời Lục.
Thời Lục chạy đuổi theo Thời Thất: "Tiểu Thất, lâu lắm rồi không gặp muội béo lên nha, ta còn nói muội chẳng ai quan tâm sẽ gầy trơ cả xương đó."
Thời Thất xoa xoa mặt, cảm nhận xúc cảm mềm mại, nàng hơi nhíu mày lại, hình như... hơi mập thật.
Thời Thất nói: "Thịt thỏ ăn ngon lắm."
"Hả?" Thời Lục tưởng mình nghe lầm, tới sát bên cạnh Thời Thất: "Muội ăn thịt thỏ ư?"
"Ừ!" Thời Thất gật đầu: "Ăn ngon lắm!"
Thời Lục mở to mắt: "Không phải muội không ăn thịt thỏ sao?"
Không phải hắn chưa từng bắt thỏ cho Thời Thất nhưng mỗi lần đưa cho Thời Thất đều thành thú nuôi hết, nàng cảm thấy con thỏ đáng yêu không nỡ ăn, lúc này mới ra ngoài chưa bao lâu mà đã dám ăn thịt thỏ rồi! Không hề giống muội muội đáng yêu kia!
Thời Thất đắc ý nói: "Hắc Ngạo ca làm ngon lắm."
Hắc Ngạo ca...
Hắc Ngạo ca là ai? Cái tên này có chút quen quen nha?
Thời Lục lại nhìn Thời Thất, gương mặt trắng nõn của nàng có màu hồng nhạt, lúc nhắc tới cái tên Hắc Ngạo trong mắt như giấu vì sao lấp lánh tỏa sáng, trông tiểu cô nương còn có vẻ xấu hổ.
Đầu Thời Lục nhanh chóng nhảy số, hắn lập tức cảm thấy bất thường, kéo cổ tay Thời Thất kéo nàng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Thất, muội hái những cây nấm này cho muội ăn à?"
Thời Thất thành thật lắc đầu: "Không phải, là cho Hắc Ngạo ca ăn."
Lại là Hắc Ngạo ca...
"Vậy Hắc Ngạo ca là ai?"
"Hắc Ngạo ca là..." Thời Thất vừa chuẩn bị nói nhưng lúc nhìn vào mắt Thời Lục lại nuốt lời sắp nói trở lại. Nàng che kín miệng, ra sức lắc đầu: "Muội không biết, muội không nói cho huynh đâu."
Lục ca lòng dạ gian trá, ngày thường bắt nạt nàng rất nhiều, hiện tại hỏi lung tung chắc chắn chẳng có ý tốt, nàng thông minh sẽ không mắc lừa đâu!
Thời Lục thấy bộ dạng Thời Thất như vậy thì không khỏi hít vào ngụm khí lạnh.
Muội muội nhà hắn có bản lĩnh rồi, tính tình Thời Thất đơn thuần, không biết nói dối cũng không giấu được gì, bình thường có chuyện gì đều nói cho bọn họ biết, hiện tại hay rồi, còn dám giấu cả ca ca!
Không bình thường, rất không bình thường.
Thời Lục hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Thời Thất, muội biết nhà chúng ta mà, gia tộc quy định điều thứ nhất là không thể lấy ngoại tộc, nếu như Hắc Ngạo kia là... muội chết tâm đi, không thì muội theo gót nhị ca đó."
Không nhắc tới Thời Nhị còn đỡ, nhắc tới Thời Nhị, sắc mặt Thời Thất lập tức thay đổi.
Nàng ôm rổ nấm, chớp mắt một cái, lông mi dài run lên, nước mắt lăn xuống từ hốc mắt.
"Muội... muội gặp được nhị ca rồi."
Thời Lục kinh ngạc: "Muội... muội nói muội gặp được nhị ca rồi ư? Nhị ca hiện tại ở đâu, huynh ấy hiện tại thế nào?"
Thời Thất sụt sịt mũi, hai mắt đẫm lệ: "Khuôn mặt nhị ca bị hủy rồi, huynh ấy nói... huynh ấy nói thê tử chết rồi, sau đó cũng không muốn nhận nhau với muội."
"Hả..."
Thời Lục ngây người, hắn ngơ ngác ngồi xuống đất: "Tại sao lại như vậy..."
Nhị ca là người bọn họ vô cùng tin tưởng, cũng là người giỏi nhất, lại là người rời đi sớm nhất.
Thời Lục vẫn nhớ rõ ngày Thời Nhị rời đi, mưa rất to, bóng dáng của huynh ấy hòa vào màn đêm. Thời Nhị hết lòng dặn dò, Tiểu Thất là muội muội nhỏ nhất của bọn họ, không được ức hiếp nàng, sau này hắn không có ở đây thì Thời Lục bảo vệ nàng. Nhị ca có thể nhẫn tâm quên hết tất cả, chỉ luyến tiếc mỗi muội muội của hắn.
Sau này, Thời Lục thấy hắn cắt đi mái tóc dài trả cha, cắt đi da thịt trả mẹ, đi dứt khoát, thậm chí chẳng quay đầu lại.
Thời Lục nghĩ nhị ca đi cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn ở lại sườn núi Thiên Lang, ra đi phóng khoáng, sống cuộc sống tự do, còn nữa hắn cũng đã gặp nhị tẩu rồi, một đóa hướng dương yêu dịu dàng, cười lên xinh đẹp như mặt trời vậy, rất hợp với nhị ca. Thời Lục nghĩ bọn họ sẽ sống yên ổn nhưng lúc này mới chưa bao lâu đã xảy ra biến cố lớn như vậy.
"Tiểu Thất, muội nói thật sao?" Thời Lục có chút không dám tin: "Muội chắc chắn đó là nhị ca à?"
"Đúng vậy, chắc chắn là nhị ca nhưng mà huynh ấy thay đổi rất nhiều rồi." Thời Thất lau nước mắt trên khóe mắt: "Muội chẳng dám nhận, cũng chẳng dám hỏi."
"Nếu muội nói thật thì chắc chắn bây giờ nhị ca khó chịu, nếu huynh ấy không muốn nói muội cũng đừng cưỡng cầu, không có chuyện thì đi gặp nhị ca, húuu."
"Húuu!" Thời Thất đáp lời.
Vừa dứt lời thì eo nhỏ của Thời Thất bỗng bị người ta ôm lấy, Thời Thất kinh hãi hoàn hồn, kết quả cánh môi bất ngờ chạm vào khóe môi người tới, hơi thở của hắn vô cùng quen thuộc, Thời Thất nhìn kỹ, quả nhiên là Hắc Ngạo.
Nhớ tới lục ca còn ở đây, Thời Thất xấu hổ tách ra: "Huynh huynh huynh huynh... sao huynh tới đây?"
Hắc Ngạo cong cong môi: "Ta nghe thấy nàng gọi ta."
"Ta không... không gọi huynh." Khuôn mặt Thời Thất ửng đỏ, "Ta hú, không phải gọi huynh."
"Ta sẽ giả vờ muội đang gọi ta." Hắc Ngạo ôm eo Thời Thất không buông ra, ánh mắt lười biếng xen lẫn đờ đẫn nhìn Thời Lục, hắn nhíu mày, vẻ mặt khinh thường: "Người này là ai mà trông ngốc vậy?""
Dáng vẻ Thời Lục ngốc nghếch, trong số các huynh đệ hắn giống Thời Thất nhất, cùng có mắt hạnh to, mặt tròn nhỏ nhưng mắt hạnh to và mặt tròn nhỏ ở trên người Thời Thất là đáng yêu, còn ở trên người thiếu niên như Thời Lục thành ngốc nghếch.
Thời Lục thừa nhận mình không tuấn tú phong lưu, thanh cao ưu tú bằng mấy huynh trưởng nhưng cũng đáng yêu sáng sủa, vậy mà người này nói hắn ngốc! Còn hôn muội muội của hắn!
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..." Thời Lục tức giận tới mức nói lắp: "Ngươi bỏ tay ra cho ông!"
"Bỏ tay ra?" Hắc Ngạo nhíu mày: "Ta không chạm vào ngươi."
Khuôn mặt tuấn tú của Thời Lục vặn vẹo: "Ngươi buông muội muội của ông đây ra! Eo muội muội ông đây là chỗ ngươi có thể sờ vào được à?!"
Muội muội?
Hắc Ngạo nhìn Thời Thất bên cạnh một chút, lại nhìn Thời Lục một chút, mặt mũi có chút tương tự nhưng hắn vẫn thản nhiên lạnh nhạt nhìn Thời Lục, mang theo vẻ khiêu khích ngầm: "À, ngươi cũng là samoyed."
Samoyed...
Samoyed.
Thời Lục phẫn nộ nói: "Cmn, ngươi mới là samoyed, ông đây là Nam Sơn...
"Nam Sơn Husky." Thời Thất nói tiếp: "Ngươi có điều không biết, lục ca ta là cha ta sinh cùng người khác, ngoại trừ tộc samoyed ra, còn có Husky tộc, lục ca ta là Husky."
Thời Thất thậm chí chẳng chớp mắt khi nói ra lời này.
Thời Lục bỗng nhiên trở thành Husky: ?
Cha hắn ngoại tình ư? Muội muội, đầu của muội nhảy số nhanh như thế từ lúc nào vậy? Không đúng!! Muội muội, muội vậy mà nói dối còn chẳng thở gấp ư?
Xong rồi, muội muội của hắn thay đổi rồi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Thời Thất ở Nam Sơn xa xôi: Thiếp mơ thấy chàng ngoại tình. *Mỉm cười*
Cha Thời Thất: [run lẩy bẩy.jpg] Ta không có ta không sai, ta không dám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.